some quotes....

I just want to tell you, I'm the one who was supposed to take care of everything. I'm the one who was supposed to make everything okay for everybody. It just didn't work out like that. And I left. I left you... And now, I'm an old broken down piece of meat... and I'm alone. And I deserve to be all alone. I just don't want you to hate me.

-Randy 'The Ram' Robinson, The Wrestler

samedi 31 décembre 2011

One sentence reviews (2)

Chào đón năm mới bằng Contagion của Steven Soderbergh. Cứ mỗi tháng trôi qua là lại thấy mình thêm bận bịu, có lẽ thời gian cho những bài review dài thật dài đã qua rồi, giờ chỉ còn đủ tâm trí cho vài dòng ngắn ngủi trên Rotten Tomatoes.

01. 13 Assassins (2011): 5/5
Cruelly emotional. Just like watching Seven Samurai, in colour.

02. Midnight FM (Simya-ui FM) (2010): 4/5
Watch during my flight from Korea back to Vietnam. Terrific tension build-up! Some silly (even incongruous) plot-holes and factual errors are made up by very good acting from Yu Ji-tae and Su Ae (who reminds me very much of the supreme Uhm Jung-hwa in Princess Aurora).

03. Hanna (2011): 3/5
A not-really-successful attempt to stylize a conventional action movie. All artistic and symbolic angles (typical of Joe Wright's movies) and allegory-wannabe details could not fill up the big hole coming from an ordinary, weak plot and an uncharacteristic ending.

04. Sucker Punch (2011): 3/5
A surprisingly entertaining movie, especially when comparing with the overwhelming negative reviews that I've read. Guilty (and sadistic) pleasure indeed when watching a movie with Lolita-like characters (Jena Malone rules them all!), a One-Flew-Over-the-Cuckoo-Nest-like background (and ending) bound by a ridiculous video-game plot.

05. The Rite (2011): 1.5/5
From a great trailer comes a ridiculously nonsense movie, damn those trailer editors! The movie's score is quite good, though.

06. The Girl Who Kicked the Hornet's Nest (2009): 3.5/5
Satisfying ending for the series, especially when one already read the not-so-exciting novel that it is adapted from. The twist and details are unsurprisingly monotone but the acting is really good, notably Noomi Rapace.

07. Battle: Los Angeles (2011): 2.5/5
Really surprise that the film is quite entertaining, fast tempo, satisfied climax, it would be much more better if the length is cut half to annihilate all those cheesy conversations. Actually the ridiculousness of this film has just redeemed the way it ridiculously glorified the US Marines.

08. Paul (2011): 3/5
Still possess a glimpse of that clever (and bitter) British humours like in Shaun of the Dead or Hot Fuzz, but the acting and the distasteful (and obviously dirty) joke "à-la-Judd Apatow" really made me disappointed (with the appearance of the duo Frost-Pegg). It's enjoyable the way they make fun of the American silliness like homophobia or xenophobia, though, no wonder why the film cannot make money in the US.

09. Dragon (Wu xia) (2011): 4.5/5
Despite its name, the film contains only a minimal number of fighting scenes, but, despite that number, the film deserves to be the legacy of One-Armed Swordsman and The Blade - here we have the quintessence of Hong Kong wuxia genre, fine acting, marvellous landscape, ingenious action, and above all, the true spirit of Wu Xia.

10. X-Men: First Class (2011): 2.5/5
Awful CGI, dated screenplay - when was the last time Hollywood made Soviet people look like a bunch of no-brain, sex (and power)-addicted, rude and cruel? Too bad the film makers could do nothing but reuse (for the thousand times) the "Soviet cliché" to try "to resolve" the connection between the good old three films and this dated one.

11. Limitless (2011): 3/5
The hallucination of drug-addiction is very well illustrated but what kind of ending is that? Cooper is on the right track to be a leading man of Hollywood, though.

12. Your Highness (2011): 3/5
Surprisingly this film seems to be really entertaining as a vulgar version of The Princess Bridge. Of course some details are obnoxious but there are still a bunch of hilarious (and creative) things that somewhat remind viewers of Monty Python and the Holy Grail. Besides, it should mention that Nathalie Portman is really a Jewess, if this film had been shown before the Oscar, she would have never won the little golden guy.

13. Made in Dagenham (2010): 4/5
Predictable but delight to watch. No real tension, doesn't matter, attraction comes from catchy (and quite emotional) quotes ("I'm Lisa Burnett, I'm 31 years old and I have a first class honours degree from one of the finest universities in the world, and my husband treats me like I'm a fool. ") and especially from the driving force of Sally Hawkins, who seems to be born with upbeat spirit in her eyes.

 14. Man From Nowhere (2010): 4/5
The plot is somewhat inconsistent and full of cliché but the actors really deliver the film to audience, truly happy for Won Bin, now has grown into a leading man of Korean cinema, with charisma indeed.

15. Don't Go Breaking My Heart (Daan gyun naam yu...) (2011): 4/5
In To we trust!

16. The Secret World of Arrietty (2012): 3/5
It is the lack of tension that kills the charming of the film.

17. Confessions (Kokuhaku) (2010): 5/5
Revenge is a dish best served cold - Purely ingenious! A new high for mind and humanity deception.

18. Jianyu (Reign of Assassins) (2010): 3/5
The film itself is not too bad but Michelle Yeo is REALLY too old for the role, why don't they reverse the switch at the beginning (Kelly Lin-who is hundred times more beautiful <=> Michelle Yao)? Barbie Hsu has a really hilarious character and situation, though.

19. The Stool Pigeon (Sin yan) (2010): 2.5/5
A film that seems to be stylistic and raw but in fact lacks a coherent plot and character development.

 20. Piranha 3-D (2011): 2.5/5
One star for the (awful) quality, one star for the guilty pleasure to watch it with friends, and half a star for the boobies.

 21. Attack the Block (2011): 4/5
When Muzzy gone mad (the aliens look really alike my dear Muzzy-the-English-teacher-on-television of the old days)! Excellent tempo, unique background (even the Harry Potter series forgot this poor and devastated area of London), solid acting, hilarious talks ("Go home and watch Naruto!"), all make the film really enjoyable and engaging. Some interesting leads are forgotten (or neglected, I don't know) such as the rich-poor tension build-up (premonition of the London riots?!), the "why the hell they come here?", but even without that subtleness, the film can still stay on the same par with its predecessors Shaun of the Dead & Hot Fuzz.

22. Transformers: Dark of the Moon (2011): 1/5
Half a star for the awesome CGI, another half for the upbeat soundtrack, and zero for everything else.

23. Captain America: The First Avenger (2011): 3/5
Lousy plot, awful (and stupid as usual - the typical idea of Hollywood about Nazi) villain, dissatisfying ending, but entertaining enough to watch, can't wait for the real Avengers to come.

24. Colombiana (2011): 3/5
For guilty pleasure, this film's done his work: Simple plot, checked; hot chick, checked; cool hero, checked; revenge is a dish best served cold, checked; evil villain, checked - what could you expect more?

25. Real Steel (2011): 3/5
Conventional plot, characters lack of subtleness but in a whole the film is fun to watch, quite compelling, and I'm quite satisfied with the quality of the film's subtitles, which were made by me.

26. Drive (2011): 5/5
An indie retro 80ish superhero movie with a The-Man-with-No-Name-mixed-with-Travis-Bickle-like protagonist.

27.  Green Lantern (2011): 1/5
Plot - wtf? Characters - wtf? Acting - wtf? CGI - wtf? Even 10 hotgirls like Blake Lively cannot save this film. By the way, what's the matter with you Leo, Gisele, Bar, and now Blake, you hooked up with those awesomely beautiful girls only to mercilessly dumb them later?

28. Harry Potter and the Deathly Hallows - Part 2 (2011): 3.5/5
Good but not great film, the trio's acting is trivial, Alan Rickman is as good as one could expect, but apparently no film could ever fully describe the priceless chapter about Snape.

29. The Guard (2011): 4/5
Un héro très discret - A very quiet hero, that's how you can find calmness among aims and blood.
   
30. Super 8 (2011): 4/5
A sublime tale of friendship and love for cinema but mediocre monster/alien film (The Host is much better), 4 stars for the "Stand by Me"-like feeling, though.
    
31. Revenge: A Love Story (Fuk sau che chi sei) (2010): 2/5
Promising twist-and-turn, good (and cheesy) environment to develop the plot but wooden acting and most of all, stupid climax and ending, kill them all. A failed case of film-noir-wannabe.

32. The Ides of March (2011): 3.5/5
Very promising beginning but disappointing ending - lack of climax and powerful plot/acting, should have been a better film with such background and leading.

33. Mission: Impossible Ghost Protocol (2011): 3.5/5
The action (especially the Burj Khalifa sequence) is heart-breaking, the chemistry between Renner & Pegg is surprisingly enjoyable, but the plot is quite disruptive and the villains is disappointing (and why the hell does Hollywood still like to depict Russian in a whole as a savage, uneducated and stupid people???).

34. Moneyball (2011): 4.5/5
The improbable combination of Brad Pitt, Jonas Hill (the fat guy from Superbad) and Lenka's The Show proves to be a surprisingly perfect match, a sport film to watch!

35. Cowboys vs Aliens (2011): 2.5/5
Awful mixture of Western and Alien.

samedi 5 novembre 2011

Phim truyền hình một thời xưa cũ

Tự dưng muốn ghi lại mấy phim truyền hình của thời xưa cũ. Thực ra cũng không đến nỗi "xưa cũ" lắm nhưng ở thời buổi thông tin tràn ngập như hiện nay, một cái gì đó của tháng trước, của năm trước cũng đã trở thành cũ kĩ, và thêm mấy năm là đã kịp trở thành thứ gì đó retro rồi. Một lý do nữa khiến tôi nhớ lại những bộ phim cũ là vì vào cái thời "ti vi là tất cả" ấy, văn hóa đồng nghĩa với những bộ phim truyền hình được chiếu nhỏ giọt trên ti vi, chứ chẳng phải là phim điện ảnh, vốn xa lạ hoàn toàn với tôi suốt cả thời trẻ con. Về sau tôi yêu thích phim Đài Loan-Hồng Kông cũng chính bắt đầu từ những phim bộ TVB, ATV kiểu này.

(ở đây không tính phim bộ chỉ phát hành ở dạng băng VHS như Bến Thượng Hải, Hồ sơ trinh sát,...)

1. Xóm vắng
Trước khi Hoàn Châu Cách Cách càn quét Việt Nam thì tác phẩm của Quỳnh Dao được mọi người nhớ nhất chắc chắn là Đình viện thâm thâm (庭院深深) hay Xóm vắng. Thời đấy mọi người còn phải tranh nhau đi mượn băng từ VHS để xem Xóm vắng (Hà Nội có nguyên một phố chuyên cho thuê băng VHS - đoạn phố Lê Hồng Phong đối diện Viện Bảo tàng Hồ Chí Minh, về sau các hàng cho thuê băng ở đây dần biến mất hoặc chuyển thành cửa hàng cho thuê đĩa VCD, DVD nhưng đến nay thì đã "tuyệt chủng" hẳn, những cửa hàng băng đĩa ngày nào thì giờ chuyển sang bán nào là loa Bose với đồ đánh Golf), về sau phim này cũng được chiếu trên truyền hình (HTV) nhưng cái cảm giác đau xót cho số phận của Hàm Yên và anh mù Bách Phối Văn qua từng cuộn băng VHS nhòe nhoẹt thì khó lòng mà lấy lại nổi. Về sau tôi cũng chẳng bao giờ xem lại bộ phim "sến rện" này nữa, nhưng cứ mỗi lần nghe Mười năm tình cũ của Elvis Phương/Chế Linh thì (không hiểu sao) những hình ảnh cũ của Xóm vắng lại quay về, có lẽ những câu chuyện khiến cho người ta xúc động thường là những câu chuyện được nhớ lâu nhất.



 2. Mạt đại hoàng tôn
Phim này với tôi còn đáng nhớ hơn Xóm vắng vài lần, vì tuy cũng là một mối tình bôn ba trắc trở nhưng câu chuyện của Mạt đại hoàng tôn được xây dựng trong bối cảnh lịch sử có thật, và những biến loạn của thời đại, sự thăng trầm của tầng lớp hoàng tộc lại càng tô đậm thêm mối tình Đoan Khang - Như Ý. Cho đến tận bây giờ khi nhìn lại tôi cũng vẫn thấy là cái "thực đơn" "Nhà Thanh sụp đổ + quý tộc lầm than + hoạn quan tuyệt đất sống + cướp bóc lan tràn" vẫn còn thể là mảnh đất màu mỡ cho vô số các thể loại bi kịch mà "ung thư máu" hay "tình tay ba" của phim Hàn Quốc sau này không thể sánh nổi. Còn thì thời ấy với lũ trẻ con như tôi, thì chẳng ai có thể xinh hơn được "cô Như Ý" do Châu Hải Mỵ đóng, và cũng không "thằng nào" có thể đáng ghét hơn "thằng" Diêu Thế Xương (Từ Thiếu Cường). Buồn cười là về sau tôi cũng có xem một số phim khác của Từ Thiếu Cường đóng, nhưng dù đóng vai tốt hay xấu thì cứ nhìn mặt anh này là tôi lại nhìn ra cái sự đểu cáng của "thằng" Diêu Thế Xương từ một thời xa lắm.



3. Lâm Xung
Sau này Trung Quốc có chuyển thể Thủy Hử thành bộ phim truyền hình cực kì xuất sắc, nhưng nếu hỏi những đứa tầm tuổi như tôi "Đâu là chuyển thể đáng nhớ nhất của Thủy Hử" thì câu trả lời chắc chắn vẫn là Lâm Xung. Thời đó VTV mới bắt đầu phát thử nghiệm phim truyền hình (tôi vẫn còn nhớ sau này khi VTV3 chập chững ra đời thì tác phẩm đầu tiên được phát trên kênh này là phim bộ TVB Bảy sắc cầu vồng, phát vào chiều tầm 6h, phim chưởng pha thần thoại, rất hút khách - trong đó, tất nhiên, có tôi, và là bước đệm đầu tiên để VTV3 được như ngày nay), Lâm Xung được phát buổi tối như một hòn đá lớn ném vào cái ao phẳng lặng những thứ giải trí của trẻ con chúng tôi, và tất nhiên là đứa nào cũng lập tức chết mê chết mệt "chú" Lâm Xung (Cao Hùng) khổ thân bị "thằng" Cao Cầu hãm hại, vợ chết, nhà tan, rồi "anh" Yến Thanh (Thang Trấn Nghiệp - một trong Ngũ hổ tướng một thời của TVB) đẹp trai vô ngần, và trên hết, là cô Lý Sư Sư (do Thích Mỹ Trân đóng) sắc nước hương trời mà số phận (cũng) lại vô cùng đáng thương. Những pha đánh đấm trong phim cũng nhanh chóng trở thành "tuyệt đỉnh võ công" tới mức mà cứ đến lớp là thể nào cũng lại gặp một ông giời nào đấy đang bắt chước Lỗ Trí Thâm nhổ cây hay Yến Thanh bắn tên. Tiếc là bộ Lâm Xung rất ngắn vì TVB chỉ chuyển thể một đoạn tương đối ngắn của Thủy Hử liên quan đến Lâm Xung, thời ấy tôi đã rất hụt hẫng vì Lâm Xung ngắn như thế, mặc dù đoạn kết thì rất thỏa mãn người xem (Lâm Xung đâm chết Cao Cầu trốn trong quan tài). Thú thật là thời ấy tôi vẫn chưa đọc Thủy Hử (về sau có đọc nhiều lần nhưng tôi thực sự không thích lắm, nhất là khi so sánh nó với một tiểu thuyết anh hùng mã thượng đại trượng phu như Tam quốc diễn nghĩa - là tác phẩm tôi dùng để tập đọc và thuộc gần như nằm lòng) thành ra mãi về sau tôi vẫn cứ đinh ninh là trong bộ Thủy Hử thì "thằng" Cao Cầu nhất định sẽ chết.

Tất nhiên nhắc đến Lâm Xung còn là nhắc đến đoạn nhạc mở đầu phim, một trong những đoạn nhạc phim đáng nhớ nhất của TVB.



4. Ngày mai trời lại sáng
 Phim này được HTV chiếu buổi trưa với target audience là chị em phụ nữ, thể hiện qua bộ đôi nhân vật chính Tú Văn (Trần Tú Văn) và Tú Xảo (Đặng Tụy Vân) "giỏi việc nước, đảm việc nhà" và thể hiện qua ... độ dài cả trăm tập của phim. Tuy nhiên cũng như Mạt đại hoàng tôn, phim này lấy bối cảnh thời cuối Thanh đầu Dân quốc - giai đoạn tao loạn trong lịch sử Trung Quốc, vì thế học sinh như tôi (vốn kiểu gì cũng đang ... ăn trưa khi phim chiếu) cũng thuộc nằm lòng nội dung và các diễn viên trong phim.










dimanche 21 août 2011

Don't Go Breaking My Heart (2011)


Bắt đầu chán ngán với dòng phim lãng mạn "kiểu mới" rất nhiều nút thắt mở hay sử dụng cách kể chuyện phi tuyến tính, tôi rất mừng khi cuối cùng đạo diễn yêu thích của mình - Đỗ Kỳ Phong, lại quay lại với dòng phim tình cảm với Don't Go Breaking My Heart. Kể từ sau thất bại với Linger (2008) họ Đỗ dường như quên mất rằng ông từng đem lại cho khán giả những giây phút thư thái với Needing You... hay Love on a Diet, ông chú tâm vào những bộ phim hành động-xã hội đen vốn chủ yếu chỉ dành cho "fan ruột" (thật may trong đó có tôi), và cùng với sự lãng quên của Đỗ, dòng phim hài tình cảm lấy bối cảnh đô thị vốn từng một thời là "thương hiệu" của Hồng Kông cũng dần chìm nghỉm trong dòng thác những dòng phim hào nhoáng kinh phí lớn hướng về thị trường khổng lồ Đại lục.

Về một khía cạnh nào đó, Don't Go Breaking My Heart (tên tiếng Trung là Đơn thân nam nữ) cũng là một bộ phim hào nhoáng. Kịch bản của Vi Gia Huy (cộng sự thân thiết nhất của Đỗ Kỳ Phong) xoay quanh mối tình, đúng hơn là mối quan hệ tay ba đầy rắc rối giữa cô nàng cá tính Trình Tử Hân (Cao Viên Viên - một thời từng khiến anh em mê phim chưởng ghét cay ghét đắng khi thủ vai Chu Chỉ Nhược trong Ỷ Thiên Đồ Long ký phiên bản 2002) với hai anh chàng tài hoa và đều mê Trình Tử Hân như điếu đổ là Trương Thân Nhiên (Cổ Thiên Lạc) và Phương Khải Hoành (Ngô Ngạn Tổ). Tình cảm giữa Trình Tử Hân và ngôi sao mới nổi của ngành tài chính Trương Thân Nhiên nảy sinh từ ... hai cái cửa sổ văn phòng của hai tòa nhà cao ốc đối diện nhau. Là người đa tình, họ Trương nhanh chóng nhận ra "đối tượng" của mình chính là cô gái dễ thương và hồn nhiên ở văn phòng đối diện, và anh nhanh chóng "hạ gục" cô bằng những bài tỏ tình kinh điển như dán posh-it lên cửa sổ để gây chú ý rồi pha trò và làm ảo thuật để Trình Tử Hân cảm thấy thoải mái hơn trong môi trường đầy sức ép của ngành tài chính. Nhưng không chỉ mình Trương để ý để Trình Tử Hân, anh chàng kiến trúc sư thất thế Phương Khải Hoành cũng qua một lần gặp gỡ tình cờ với cô gái họ Trình mà tìm lại được niềm cảm hứng với công việc tưởng đã mất từ lâu, để rồi tự lột xác chờ cơ hội tiếp cận cô gái xa lạ. Tất nhiên, "nhất cự ly nhì tốc độ", Trương Thân Nhiên chiếm ưu thế tuyệt đối trong cuộc đua này, nhưng tính đào hoa đã khiến anh bỏ lỡ cơ hội lớn của mình, và cũng khoét thêm một vết thương nữa trong tim của Trình Tử Hân, người vốn rất sợ ai đó đến, rồi đi, sau khi "break her heart".

Vài năm sau, Trương Thân Nhiên quay lại, lần này trong vai ông chủ của chính văn phòng nơi Trình Tử Hân làm việc, tất nhiên vẫn với mục đích cưa đổ lần nữa "cô gái của đời mình". Nhưng mọi chuyện không còn dễ dàng cho Trương, khi mà Phương Khải Hoành đã khôi phục lại danh tiếng của mình và thuê ... chính văn phòng của của Trương để mở công ty kiến trúc và tiếp tục ấp ủ mối tình trong mộng với Trình. Liệu ai sẽ là người chiến thắng trong cuộc đua tới trái tim của Trình Tử Hân?

Tôi nói về khía cạnh nào đó Don't Go Breaking My Heart cũng là một bộ phim hào nhoáng vì bối cảnh của phim quanh đi quẩn lại chỉ là những tòa nhà chọc trời và văn phòng, những tiệm cà phê và nhà hàng xa hoa, người ta rất khó có thể nhận ra cái hồn hay cá tính riêng của những bối cảnh ấy, đó có thể là Hồng Kông, nhưng đó cũng có thể là một thành phố mới nổi nào đó của Đại lục như Tô Châu (quê hương của Trình Tử Hân và là bối cảnh kết của phim). Cốt truyện "truyền thống" - đơn giản, ít nút thắt mở, đây đó vẫn pha trộn những tình huống và nhân vật hài kiểu bản địa Hồng Kông hơi khó nuốt (Lâm Tuyết - gương mặt quen thuộc trong phim của Đỗ Kỳ Phong, như thường lệ "phải" đảm nhận vai này) càng làm cho Don't Go Breaking My Heart có vẻ "thị trường" và "bề nổi". Nhưng nếu chú ý kĩ hơn một chút (và sẽ tốt hơn nếu khán giả là người yêu phim Hồng Kông nói chung và phim Đỗ Kỳ Phong nói riêng) thì Don't Go Breaking My Heart vẫn mang những màu sắc rất riêng. Đó là tuyến ba nhân vật chính được xây dựng chỉn chu và khác biệt - Trương Thân Nhiên và Phương Khải Hoành đều xứng đáng là "người trong mộng" của nhiều chị em nhưng mỗi người mỗi vẻ với những tính cách không thể trộn lẫn, điều đó khiến khán giả ngay cả khi phim đi vào hồi kết vẫn khó lòng mà xác định được cho mình ai là người "xứng đáng hơn" trong cuộc đua đến trái tim của Trình Tử Hân. Đó còn là những góc quay và cách xây dựng tình huống trau chuốt rất "Đỗ Kỳ Phong", họ Đỗ tận dụng tối đa những mảng, khối, màu sắc của các tòa nhà chọc trời để tạo nên bối cảnh về tâm lý cho các nhân vật của ông, để rồi khi họ cần thể hiện tâm trạng của mình, những ánh mắt, những cử chỉ là quá đủ để thay thế cho những lời thoại dài dòng mang đậm tính tuyên ngôn triết lý. Chính cách làm phim "kiệm lời" của Đỗ Kỳ Phong đã khiến Don't Go Breaking My Heart có vẻ hơi "nhạt", nhưng những khoảng lặng bằng hình ảnh như thế chính là thời gian để khán giả có thể thưởng thức các tình huống của phim và một phần nào đó chiêm nghiệm về một "lựa chọn đúng đắn" cho mình nếu đặt họ vào trong vị trí của Trình Tử Hân.

Tất nhiên nói gì thì nói Don't Go Breaking My Heart vẫn là một bộ phim hướng tới đối tượng là số đông khán giả, đặc biệt là khán giả Đại lục. Đâu đó người ta vẫn thấy những khoảng hẫng của kịch bản hay sự thua kém chút ít về diễn xuất của Cao Viên Viên nếu so với hai bạn diễn Cổ Thiên Lạc và Ngô Ngạn Tổ. Tuy nhiên Đỗ Kỳ Phong thì vẫn vậy, ông vẫn đem lại cho bộ phim sự trau chuốt vốn có trong phim của Đỗ, và sự đơn giản mà ông lựa chọn cho phim là quá đủ để khán giả cảm thấy thư giãn và thoải mái, điều mà nhiều bộ phim "phức tạp" khác khó lòng có được.

dimanche 24 juillet 2011

Võ Hiệp (2011)


Võ Hiệp bắt đầu với khung cảnh thanh bình tuyệt đẹp của thôn Lưu Gia xứ Vân Nam xa xôi, tại đó Lưu Kim Hỉ (Chân Tử Đan), một anh thợ làm giấy chất phác, sống bình dị, hạnh phúc bên người vợ A Ngọc (Thang Duy) và hai đứa con trai ngoan ngoãn, kháu khỉnh. Nhưng mặt nước phẳng lặng Vân Nam nhanh chóng bị xáo trộn bởi sự xuất hiện của hai gã thổ phỉ táo tợn định lợi dụng sự hiền lành của người dân miền biên cương để cướp bóc. Cực chẳng đã, Lưu Kim Hỉ phải lao vào vật lộn với bọn cướp theo đúng cái kiểu chất phác nông dân của anh, và nhờ may mắn "trên trời rơi xuống", cả hai tên thổ phỉ, bằng cách này hay cách khác, đã lăn ra chết trong cuộc vật lộn. Và còn ngạc nhiên hơn khi người ta phát hiện ra rằng một trong hai tên thổ phỉ bị Lưu Kim Hỉ "nhỡ tay" đánh chết là Diêm Đông Sinh, một trong những tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất nước, gã này nổi tiếng vì công phu cao cường và ngón đòn hết sức tàn độc.

Sự "tình cờ" của Lưu Kim Hỉ không qua được mắt của Từ Bách Cửu (Takeshi Kaneshiro), thám tử (
bộ khoái) của chính phủ và là một chuyên gia pháp y giàu kinh nghiệm với con mắt tinh tường và trí tưởng tượng ngoại hạng. Bằng óc quan sát và trí tưởng tượng của mình, Từ Bách Cửu đã đưa ra một bức tranh khác hoàn toàn về cuộc vật lộn giữa Lưu Kim Hỉ và hai tên thổ phỉ, trong đó chính Lưu Kim Hỉ đã chủ động, bằng công phu tuyệt đỉnh, đưa hai tên cướp đến chỗ chết. Không dừng lại ở đó, Từ Bách Cửu còn cho rằng Lưu Kim Hỉ ... không phải là Lưu Kim Hỉ, anh chàng nông dân chất phác chỉ là cái lốt bên ngoài của tên tội phạm khét tiếng có tên Đường Long, nhân vật số hai của Thất Thập Nhị Địa Sát, một hội kín từ lâu đã là nỗi khiếp sợ của dân lành.

Tất nhiên Lưu Kim Hỉ phủ nhận những suy đoán của Từ Bách Cửu, anh một mực khẳng định mình chỉ là một nông dân Vân Nam không biết võ, và rằng việc hai tên cướp kia lăn ra chết hoàn toàn là do anh gặp may chứ chẳng phải vì ngón đòn đặc biệt nào cả. Nhưng một khi đã dính tới cái tên Đường Long, cuộc sống của gia đình Lưu Kim Hỉ không bao giờ còn có thể như trước, đặc biệt là khi Bang chủ Thất Thập Nhị Địa Sát (Vương Vũ) và vợ ông ta Thập Tam Nương (Huệ Anh Hồng) đã đánh hơi thấy chuyện này. Giờ đây số phận của A Ngọc, của hai cậu con trai, và của cả thôn Lưu Gia, đã được đặt hết vào tay của Lưu Kim Hỉ, liệu anh có phải là một cao thủ thực sự, một Võ Hiệp thực sự để có thể cứu được tính mạng của những người thân yêu khỏi sự tàn độc của bang Thất Thập Nhị Địa Sát?

Có thể nói
Võ Hiệp là bộ phim võ hiệp (wuxia) "thực sự" đầu tiên của Trần Khả Tân, vì bộ phim trước đó của ông - Đầu Danh Trạng, dù có sự tham gia của siêu sao (một thời) phim võ hiệp Lý Liên Kiệt, vẫn nghiêng về hướng phim chiến tranh sử thi nhiều hơn. Ngay ở tác phẩm "đầu tay" này, Trần Khả Tân đã chứng minh được khả năng sáng tạo tuyệt vời của ông trong việc kết hợp một cốt truyện võ hiệp "kinh điển" với những góc quay đẹp và tông màu ấm rất "Trần Khả Tân", và tất nhiên cả những chi tiết về khoa học pháp y cực kì hiện đại. Về mặt cốt truyện và tạo dựng nhân vật, Võ Hiệp không có sáng tạo nào đáng chú ý so với những mô-típ "kinh điển" của phim võ hiệp Hồng Kông, người xem-nếu đã hâm mộ võ hiệp Hồng Kông, chắc chắn sẽ nhận ra nhiều nét tương tự với những bộ phim "vang bóng một thời" như Độc tí đao (Độc thủ đại hiệp) hay Đao của Từ Khắc (mô-típ của Võ Hiệp còn có thể thấy ở Hollywood, đặc biệt là qua A History of Violence của David Cronenberg). Nhưng tương tự với cách Đỗ Kỳ Phong làm cho dòng phim hành động Hồng Kông, Trần Khả Tân đã trau chuốt và cách điệu hóa (stylise) cái cốt truyện truyền thống đó bằng những cảnh quay tuyệt đẹp - đại cảnh rộng, thoáng và cực kì giàu sắc màu (Vân Nam trong Võ Hiệp hiện lên đẹp hơn nhiều so với Hoắc Nguyên Giáp), cận cảnh, nhất là các cảnh giao đấu, được dàn dựng kĩ lưỡng và quay cẩn thận, mang lại cho người xem cảm giác "thật" vốn hiếm gặp trong những phim võ hiệp lạm dụng quá nhiều CGI trong thời gian gần đây. Đặc biệt những cảnh giao đấu trong phim dù ít nhưng đều đánh dấu những bước ngoặt chính của cốt truyện thay vì chỉ diễn ra một cách "vô thưởng vô phạt" để "thể hiện" trình độ của các nhân vật (và diễn viên) trong phim (điều mà phim có sự tham gia của Chân Tử Đan rất hay gặp phải). Tất nhiên ở đây cũng phải dành lời khen cho Chân Tử Đan, chỉ đạo võ thuật của phim, tôi đặc biệt thích cảnh chạy đuổi trên nóc những ngồi nhà kề vách núi Vân Nam "kiểu Bourne" do Chân Tử Đan dàn dựng, một pha rượt đuổi được "nâng tầm" hẳn so pha rượt đuổi kiểu tương tự trong Thập nguyệt vây thành. Việc lồng những kiến thức pháp y hiện đại vào phim võ hiệp không còn là điều mới - Từ Khắc (ông vua sáng tạo của điện ảnh Hồng Kông) đã mở đầu trong trào lưu này với Địch Nhân Kiệt năm ngoái, tuy nhiên những đánh giá pháp y của tay thám tử khác người Từ Bách Cửu trong Võ Hiệp tỏ ra ấn tượng, "hiện đại" và thu hút hơn nhiều lần. Xét một cách tổng thể, Võ Hiệp tuy không phải một bộ phim "lớn" về kinh phí, dàn diễn viên, bối cảnh như trào lưu chung của nhiều phim võ hiệp thời gian gần đây (Thập nguyệt vây thành, Địch Nhân Kiệt) nhưng lại được thực hiện chu đáo và mang lại ấn tượng cho người xem hơn nhiều lần (bất kể việc cốt truyện của phim tương đối dễ đoán, đặc biệt khi xét phim thuộc thể loại "trinh thám võ hiệp"). Hy vọng Nhất đại tông sư của Vương Gia Vệ sắp tới cũng sẽ tiếp nối được thành công này.

Một điểm đáng trân trọng nữa ở
Võ Hiệp của Trần Khả Tân là ở việc bộ phim - đúng như cái tên của nó - đã nhắc nhớ và tỏ sự kính trọng đặc biệt tới dòng phim võ hiệp tinh tuyền của Hồng Kông. Vương Vũ và Huệ Anh Hồng - hai cái tên lớn của dòng phim này, được Trần Khả Tân mời vào hai vai quan trọng của phim, tuy thời lượng xuất hiện của họ trong phim không nhiều nhưng khi đã xuất hiện thì họ đều trở thành điểm nhấn của bộ phim, và nhắc nhớ khán giả rằng Hồng Kông đã từng có những diễn viên với uy lực diễn xuất lớn như vậy. Bên cạnh là sự tương đồng đáng chú ý của Võ Hiệp với Độc thủ đại hiệpĐao - hai tuyệt phẩm của dòng phim võ hiệp Hồng Kông, Gilles Jacob quả thực đã rất tinh tường trong việc chọn Võ Hiệp để chiếu tại Liên hoan phim Cannes năm nay.

Một vài dòng về các diễn viên chính trong phim. Với
Võ Hiệp, Chân Tử Đan một lần nữa chứng tỏ rằng ở Hồng Kông hiện nay, chỉ duy nhất có Chân là siêu sao phim võ hiệp thực sự. Tuy nhiên diễn xuất của Chân thì vẫn chưa tiến bộ nhiều, nhất là khi so sánh với Takeshi Kaneshiro, người đã thể hiện rất thành công vai Từ Bách Cửu - một con người dùng vỏ bọc khoa học và quái chiêu để che dấu sự hoang mang của một con người đang phải đứng giữa hai lựa chọn công lý/lẽ phải và nhân văn/tình người. Thang Duy trong phim không có nhiều đất diễn (và Thang diễn cũng chưa thực sự ấn tượng), nhưng chỉ từng ấy cũng đủ để cô chứng tỏ rằng mấy năm bị cấm diễn không làm vẻ đẹp và nét ấn tượng của cô bị phai nhòa.


lundi 20 juin 2011

One sentence reviews


Lâu lâu không viết review đâm ngại viết, may còn anh Rotten Tomatoes dùng để review 1, 2 câu.

01. Animal Kingdom (5/5):
Crime in its rawest form!

02. Devil (2,5/5):
Too many plot holes to enjoy, an authentic reminisce of Agatha Christie's And Then There Were None (much better than Identity), though.

03. The King's Speech (4/5):
Quite compelling, great performance from Firth but still stops as a period drama, could not meet my expectation.

04. Blue Valentine (5/5):
The most painful thing about separation is happiness, that has been gone, forever...

05. Rango (4/5):
Right choice for happy-moment-seeker. Clint Eastwood must be proud of this film, for many reasons. After True Grit comes Rango, the renaissance of Western?

06. Hop (1,5/5):
James Marsden sucks! Hank Azaria, I miss your Friends' David :((!

07. Source Code (4/5):
Marvelous reminiscence of Groundhound Day, very good acting, consistent plot, satisfying ending.

08. Thor (2,5/5):
Making a nonsense superhero movie seem like a Shakespearean play - amazing work of Kenneth Branagh. Cheesy CGI, boring characters, though. The best part might be the long galaxy sequence after the ending, when audiences can really admire the power of 3D (it's funny that almost ALL audiences already left by then, don't know what they pay the supplementary money for =)) ).

09. Beastly (0,5/5):
A totally failed Beauty and the Beast wannabe, the lame plot is actually much more worse than the face of the lead male character, the acting is terrible, and last but not least, the translation is disastrous, don't know what the translator would feel when she/he watched this "beautiful" example of the proverb "translating is destroying" (Traduire, c'est trahir).

10. Kung Fu Panda 2 (5/5):
When cuteness becomes greatness.

11. The Lost Bladesman (1,5/5):
Donnie Yen has done very well his job of ridiculing Guan Yun Chang.

12. The Adjustment Bureau (2,5/5):
Cheesy, in a ridiculous way.

13. Unknown (2,5/5):
It seems that Liam Neeson continues to live well by his Taken's legacy. The twist is quite good but too many plot-holes and the under-development of many potential characters ruined the film for good.

mardi 12 avril 2011

Recent movies


1. Blue Valentine - 5/5 - Absolutely genius! One of the most painful love stories I've ever seen, but the extraordinary thing is, it is told in a deeply normal way. Worth my expectation!

2. Shaolin - 2/5 - The action part is fun to watch, the production value is quite ok but the story is crap - cliché (in a bad way), over-nationalist (or Chauvinist, in a way, as many Chinese movies are nowadays), over-acting (especially the too-bad-to-be-true Nicolas Tse), too many useless plot-devices (why the hell does Andy Lau practice kung-fu, really?). The part taken by Jackie Chan still made me a little bit happy though, since from Jackie Chan's short-but-funny-as-ever scenes, one could catch a glimpse of Drunken Master (1, 2) - the kind of movie that is extinct forever.

3. The Mechanic - 2/5 - Already slept before the climax so I don't know how it ends, but I don't care since the film is crap through and through. It's fun to watch Jason Statham with a fully naked woman, though, a surprising thing with that muscular guy, maybe he's on the way to a B-movie star?

4. Hop - 1/5 - Poor James Marsden, he comes from poor-destiny roles (frequently being ignored/dumped by girls in X-Men, Superman Returns, Enchanted) to poorly written character (in this new and horrible Hop). But blame anyone he can't, since through this movie, he showed off his ability of making a fun scene as unfunny as possible by chewing up every single scene he presents. The only good thing in this film might be the presence of Hank Azaria, the stoic David of Friends-my most favorite show, but Friends is no more, nowadays we have instead more and more nonsense movies like this Hop.

5. The King's Speech - 3/5 - Boring movie indeed. With no climax, no fully-created conflict between characters, no real protagonist (except for the brief presence of "the Hollywood's Devil of All Time" - Mr. Hitler), no one could make this movie interesting even the brilliant Colin Firth. I even prefer Tom Hooper's The Damned United to this one. Sadly those guys at the Academy love them more than the harder-to-swallow The Social Network.

6. Black Swan - 5/5 - Painful, physically and mentally, to watch.

mercredi 6 avril 2011

Bụi quý (phần 2)

Chishu Ryu trong Il était un père


Trong phần này tôi muốn nói tới hình ảnh người cha trong hai bộ phim của Ozu làm cách nhau 20 năm, đó là Il était un père (There Was a Father, 1942) và Le Goût du saké (An Autumn Afternoon, 1962).

Như đã nói ở phần đầu tiên, các bộ phim xuất sắc trong sự nghiệp của Ozu chỉ xoay quanh những câu chuyện về gia đình, về tình cảm gia đình. Trong những câu chuyện ấy của Ozu hình ảnh người cha luôn có một vị trí đặc biệt, từ một ông bố nhu nhược nhưng rất yêu thương con trong Gosses de Tokyo (I Was Born, But..., 1932 - phim câm) tới những người cha hết mực hi sinh vì con cái trong Il était un père, Printemps tardif (Late Spring, 1949) hay Le Goût du saké. Nhân vật người cha trong phim của Ozu luôn được đạo diễn khắc họa hết sức chân trọng, đẹp đẽ, đó luôn là những ông bố ít nói, bề ngoài nhiều khi nhu nhược, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn luôn là tình yêu thương con cái tha thiết. Có lẽ Ozu, một đứa con sống thiếu hơi ấm người cha trong nhiều năm (vì công việc làm ăn nên bố Ozu phải gửi gia đình về quê để ông ở lại một mình trên Tokyo làm việc, ông mất năm 1934 khi sự nghiệp của Ozu chỉ mới ở giai đoạn bắt đầu), đã đặt hết vào phim của ông những tưởng tượng đẹp đẽ của mình về bố (có đứa con nào lại không thần tượng hóa hình ảnh người cha khi phải sống xa bố?) cùng những khao khát về hình ảnh một ông bố lý tưởng, điều mà Ozu-một người chưa từng lập gia đình không thể vươn tới được. Nếu như Setsuko Hara luôn là người đảm nhận vai những người phụ nữ hiều hậu, cam chịu trong phim của Ozu thì đạo diễn lại luôn lựa chọn Chishu Ryu cho vai những người cha của ông. Có vẻ ngoài gầy gò, hiền lành và thoáng chút chất phác theo kiểu nông dân, Ryu là lựa chọn không thể tốt hơn cho hình ảnh những ông bố "theo kiểu Ozu" và thực tế là cách diễn nhẹ nhàng, cách đọc thoại chậm rãi, thậm chí là hơi "ê a" của Ryu đã chứng tỏ ông không hề phụ sự tin tưởng của Ozu dành cho mình.

Il était un père được Ozu thực hiện năm 1942 khi nước Nhật bắt đầu thực sự dấn mình vào cuộc chiến tàn khốc. Shuhei Horikawa (Chishu Ryu) là một ông giáo huyện sống trong cảnh "gà trống nuôi con" sau khi góa vợ, Horikawa được đám học trò cấp II hết sức kính trọng vì sự nghiêm túc và thái độ quan tâm của ông dành cho các em. Cuộc đời bình lặng của Horikawa và đứa con trai bị xáo trộn bởi một bi kịch - trong chuyến dã ngoại mà ông tổ chức, một học trò của Horikawa đã không nghe lời thầy giáo chèo thuyền ra giữa hồ để rồi bất ngờ gặp tai nạn và chết đuối. Cực kì ân hận vì cái chết đau đớn của học trò, Horikawa bỏ nghề giáo bất chấp sự khuyên can của đồng nghiệp và đứa con trai. Cuộc sống khó khăn, ông buộc phải để con trai ở quê nhà ăn học còn mình khăn gói lên Tokyo tìm việc để kiếm tiền nuôi con. Thời gian trôi đi, công việc văn phòng của Horikawa tuy nhàm chán, cô độc nhưng cũng đủ giúp ông chu cấp đầy đủ cho đứa con trai học hành và tới lượt mình lại trở thành một ông giáo huyện. Thương cha đã già lại lủi thủi một mình, anh con trai dự định bắt chước bố bỏ việc lên thành phố để được sống gần gũi với ông. Tuy nhiên Horikawa cứ lần lữa ngăn cản đề nghị của con trai, ông khuyên con rằng việc dạy dỗ học sinh mới là quan trọng, bản thân ông đã không thể làm tốt việc ấy, thì nay con trai ông phải làm tốt nó. Cuối cùng thì ông già gàn lại đột ngột qua đời mà chưa được sống bên cạnh đứa con trai yêu quý, tuy thế khuôn mặt của ông lúc qua đời vẫn giữ vẻ bình thản, hài lòng với quyết định của mình.

Ra đời trong thời gian chiến tranh và lại có nội dung đề cao sự hy sinh lợi ích riêng vì công việc chung, nhiều người sẽ dễ dàng quy kết Il était un père là một tác phẩm tuyên truyền đơn thuần của chính phủ Nhật. Sự thực thì Il était un père đúng là một tác phẩm đề cập tới sự hy sinh của người cha, nhưng tất cả chỉ có vậy, Ozu chưa bao giờ là một đạo diễn theo dòng thời cuộc.

Le Goût du saké là bộ phim cuối cùng trong cuộc đời của Ozu, nó được công chiếu chỉ một thời gian ngắn trước khi ông qua đời. Bộ phim cũng nói về một ông bố sống trong cảnh "gà chống nuôi con" có tên Shuhei Hirayama.

(còn tiếp)

mercredi 23 mars 2011

Elizabeth Taylor Dies


Now no one has chance to be afraid of Virginia Woolf anymore...


lundi 28 février 2011

2011 Academy Awards


Kết quả Oscar năm nay thực sự không làm tôi vui, vì một lần nữa Fincher lại trắng tay ra về, đúng là "You don't get to the small golden statue without making a few failed nominations", cái này thì Peter O'Toole, và cả huyền thoại Alfred Hitchcock là những người hiểu rõ hơn ai hết (Fincher mới "chỉ" có 2 đề cử). Dù vậy cũng phải nói rằng Viện Hàn lâm đã không sai khi trao Oscar cho The King's Speech, một period drama rất gần gũi với "gu" của thành viên Viện và thực sự cũng là một phim được làm rất chỉn chu, giàu cảm xúc trong khi The Social Network có thể là tương đối khó nuốt với nhiều người xem-không còn trẻ (phim yêu thích của tôi năm nay cũng không phải The Social Network, mà là Blue Valentine, một phim không được đề cử).

mercredi 26 janvier 2011

2011 Academy Awards nominations


Đến hẹn lại lên, một ngày sau khi đề cử của "giải thưởng" Mâm xôi vàng được công bố thì các ứng viên cho Oscars lần thứ 83 cũng xuất đầu lộ diện.

Như thường lệ, đỏ là dự đoán đoạt giải, xanh là hy vọng đoạt giải:

BEST PICTURE
* Black Swan
* The Fighter
* Inception
* The Kids Are All Right
* The King's Speech
* 127 Hours
* The Social Network
* Toy Story 3
* True Grit
* Winter's Bone
===
Theo quy luật thông thường của giải Oscar - phim giành Best Picture thì ít nhất phải có đề cử (và thường là chiến thắng) ở hạng mục Best Film Editing thì rõ ràng là Toy Story 3, The Kids Are All Right hay kể cả True Grit cũng chỉ là những đề cử "cho vui" ở hạng mục này. Hai ứng viên nặng ký nhất cho đến thời điểm này có lẽ là Black SwanThe Social Network (dù The King's Speech được nhiều đề cử nhất nhưng tôi không tin phim này sẽ giành Big Prize, người Mỹ có lẽ không muốn thấy một Chariots of Fire với "The British are coming" lần nữa). Do là fan ruột của Fincher nên tôi hy vọng là The Social Network sẽ giành giải, 51% cho Network, 49% cho Swan.

BEST DIRECTOR
* Darren Aronofsky – Black Swan
* Joel Coen and Ethan Coen – True Grit
* David FincherThe Social Network
* Tom Hooper – The King's Speech
* David O. Russell – The Fighter
===
Đây là giải tôi hy vọng nhất năm nay, vì có lẽ Fincher chưa bao giờ ở gần Best Director đến thế, mong là The Perfectionist sẽ có một giải Oscar đút túi để yên tâm "nhắm mắt xuôi tay", à không, để làm bản remake The Girl with the Dragon Tattoo không phụ lòng fan của ông và fan của bộ truyện.

BEST ACTOR
* Javier Bardem – Biutiful as Uxbal
* Jeff Bridges – True Grit as Rooster Cogburn
* Jesse Eisenberg – The Social Network as Mark Zuckerberg
* Colin FirthThe King's Speech as King George VI
* James Franco – 127 Hours as Aron Ralston
===
Colin Firth là người chắc giải năm nay, 90% Firth sẽ chiến thắng người ... chiến thắng ông năm ngoái là Jeff Bridges.

BEST ACTRESS
* Annette Bening – The Kids Are All Right as Nic
* Nicole Kidman – Rabbit Hole as Becca Corbett
* Jennifer Lawrence – Winter's Bone as Ree Dolly
* Natalie PortmanBlack Swan as Nina Sayers
* Michelle Williams – Blue Valentine as Cindy
===
Tôi rất vui là Nicole Kidman, nữ diễn viên tôi rất yêu thích, sau một loạt phim dở hoặc siêu dở đã lại chứng tỏ được khả năng của mình với Rabbit Hole. Nhưng người chiến thắng năm nay 99% sẽ là Natalie Portman, cô sẽ giúp giải Oscar phá bỏ cái tiền lệ không hay ở mấy giải gần đây là Best Actress bị coi là "Giải thành tựu sự nghiệp". Năm nay Meryl Streep không được đề cử nhưng có lẽ bà sẽ có một "truyền nhân" Do Thái mới là Portman (Streep lần đầu giành Oscar cũng là năm 30 tuổi, bằng tuổi với Portman ở thời điểm hiện tại).

BEST SUPPORTING ACTRESS
* Amy Adams – The Fighter as Charlene Fleming
* Helena Bonham Carter – The King's Speech as Elizabeth Bowes-Lyon
* Melissa Leo – The Fighter as Alice Ward
* Hailee Steinfeld – True Grit as Mattie Ross
* Jacki Weaver – Animal Kingdom as Janine "Smurf" Cody
===
Melissa Leo là người giành giải Quả cầu vàng năm nay nhưng tôi hy vọng Hailee Steinfeld sẽ giành Oscar năm nay vì diễn xuất cực kì xuất sắc, trong vai Nữ chính, của cô trong True Grit. Rất tiếc là Animal Kingdom chỉ có một đề cử năm nay (và rất xứng đáng) ở hạng mục này, nếu đây là phim Mỹ thì có lẽ tình thế đã khác hẳn cho bộ phim xuất sắc này.

BEST SUPPORTING ACTOR
* Christian Bale – The Fighter as Dicky Eklund
* John Hawkes – Winter's Bone as Teardrop
* Jeremy Renner – The Town as James "Gem" Coughlin
* Mark Ruffalo – The Kids Are All Right as Paul
* Geoffrey Rush – The King's Speech as Lionel Logue
===
Nếu hạng mục này 2 năm trước đều cực kì dễ đoán thì năm nay lại khó đoán hơn rất nhiều khi các ứng viên đều ngang sức và không có ai nổi trội hẳn. Nếu coi Giải Quả cầu vàng là chỉ dấu thì Bale đang có cơ hội giành Oscar ở ngay lần đầu tiên được đề cử.

BEST ADAPTED SCREENPLAY
* 127 Hours – Danny Boyle and Simon Beaufoy from Between a Rock and a Hard Place by Aron Ralston
* The Social NetworkAaron Sorkin from The Accidental Billionaires by Ben Mezrich
* Toy Story 3 – Michael Arndt, John Lasseter, Andrew Stanton and Lee Unkrich; characters based on Toy Story and Toy Story 2
* True Grit – Joel Coen and Ethan Coen from True Grit by Charles Portis
* Winter's Bone – Debra Granik and Anne Rosellini from Winter's Bone by Daniel Woodrell
===
The Social Network xứng đáng là ứng viên nặng kí ở hạng mục này, trước khi phim công chiếu thì có lẽ hiếm ai nghĩ được là một bộ phim cực nhiều thoại về một đề tài cực khó biểu diễn bằng ngôn ngữ điện ảnh (lập trình) như The Social Network lại có thể hấp dẫn đến thế.

BEST ORIGINAL SCREENPLAY
* Another Year – Mike Leigh
* The Fighter – Scott Silver, Paul Tamasy and Eric Johnson
* Inception – Christopher Nolan
* The Kids Are All Right – Lisa Cholodenko and Stuart Blumberg
* The King's Speech – David Seidler
===
Đây có khả năng sẽ là "Giải Oscar an ủi" cho một trong số Another Year, Inception, The Kids Are All Right, nhưng giải thưởng có lẽ giải vẫn sẽ về tay "ông lớn" The King's Speech.

DOCUMENTARY FEATURE
* Exit Through the Gift Shop – Banksy and Jaimie D'Cruz
* Gasland – Josh Fox and Trish Adlesic
* Inside Job – Charles Ferguson and Audrey Marrs
* Restrepo – Tim Hetherington and Sebastian Junger
* Waste Land – Lucy Walker and Angus Aynsley

FILM EDITING
* Black Swan – Andrew Weisblum
* The Fighter – Pamela Martin
* The King's Speech – Tariq Anwar
* 127 Hours – Jon Harris
* The Social NetworkAngus Wall and Kirk Baxter

FOREIGN LANGUAGE FILM
* Biutiful (Mexico) – Alejandro González Iñárritu
* Dogtooth (Greece) – Yorgos Lanthimos
* In a Better World (Denmark) – Susanne Bier
* Incendies (Canada) – Denis Villeneuve
* Outside the Law (Algeria) – Rachid Bouchareb

BEST ANIMATED PICTURE
* How to Train Your Dragon – Chris Sanders and Dean DeBlois
* The Illusionist – Sylvain Chomet
* Toy Story 3 – Lee Unkrich

Empire cũng đã có một bài rất hay giải thích cho các đề cử của Oscar năm nay.

dimanche 23 janvier 2011

IMP Awards - 2010 Film Poster of the Year


Phía trên là một trong poster set của Black Swan, một trong những bộ phim hay nhất của năm 2010 và cũng là một phim có bộ poster có concept vào loại đáng nhớ nhớ trong năm vừa rồi. Như thường lệ thì năm nay trang IMP lại đưa ra danh sách những poster đẹp nhất của năm, đây là một trong những "giải thưởng" (giải thưởng trong ngoặc vì trang IMP cũng chỉ như IMDb, dựa trên ý kiến của người dùng Internet là chủ yếu) mà tôi mong đợi trong mùa giải thưởng vì có cái IMP Awards này nhiều khi mới phát hiện ra poster đẹp mà mình chưa từng để ý, hoặc phát hiện ra những điều lý thú về những bộ phim xuất sắc nhưng poster dở ẹc (và ngược lại), điển hình như cái poster này của The King's Speech.

Những hạng mục chính của IMP Awards cho hạng mục phim điện ảnh (vì IMP Awards dạo này có cả giải thưởng cho TV series posters) gồm (tôi kèm luôn lựa chọn của mình cho những hạng mục mà tôi quan tâm):

Best Movie Poster
My choice: 127 Hours - Đẹp và có tính ẩn dụ rất cao


Best Teaser / Advance Poster
My choice: Jack-Ass 3D - Không có nhiều lựa chọn (dường như "mất mùa phim" cũng đi kèm "mất mùa poster")


Funniest Poster
My choice: Kick-Ass - Uncle Sam wants you to kick ass


Creepiest Poster
My choice: Black Swan - Riêng poster này đã giúp khán giả hình dung được sự lạnh lẽo và bạo liệt của bộ phim


Best Funny Tag Line
My choice: I can't see through walls, but I can kick your ass. - Xét về khoản gây cười thì năm nay không phim nào qua được Kick-Ass


Worst Tag Line
My choice: The truth is not what you know, it's what you believe. - Quá sến (cliché) và quá "chuối" cho một poster ở thời đại này


Worst Movie Poster
My choice: The King's Speech - Nếu là một poster cho một phim truyền hình thì poster này không vấn đề gì, nhưng để làm poster cho một bộ phim xuất sắc như The King's Speech thì poster này quả thực không chấp nhận được, có lẽ người vẽ poster chưa từng đọc tóm tắt nội dung phim chứ đừng nói là xem phim


Bravest Poster
My choice: Buried - Quá đẹp và ấn tượng cho một poster phim gần như hoàn toàn không có chi tiết gì


Best Character Poster Set
My choice: Kick-Ass - Đến giờ xem lại vẫn thấy ấn tượng vì từng nhân vật của bộ phim này, một trong số hiếm hoi phim mà nội dung phim hoàn toàn phản ảnh được ý nghĩa của cả poster phim và trailer phim

Best Serious Tag Line
My choice: You don't get to 500 million friends without making a few enemies. - Quá hay và quá "facebook"



lundi 17 janvier 2011

2010 Golden Globe


2010 là một năm trầm lặng của điện ảnh thế giới, vì vậy lễ trao giải Quả cầu vàng năm nay cũng không được chờ đón lắm, nhất là khi trong danh sách đề cử người ta thấy cả những ứng viên cho giải ... Mâm xôi vàng năm nay như The Tourist hay Burlesque. Dù sao thì đây cũng là một chỉ dấu tốt cho Oscar năm nay, và nếu đúng như vậy thì người vui sướng nhất sẽ phải là David Fincher, Colin Firth và Nathalie Portman.

Danh sách giải thưởng:

Best Motion Picture - Drama
* The Social Network
o Black Swan
o The Fighter
o Inception
o The King's Speech

Best Motion Picture - Musical or Comedy
* The Kids Are All Right
o Alice in Wonderland
o Burlesque
o Red
o The Tourist

Best Actor in a Motion Picture - Drama
* Colin Firth - The King’s Speech as King George VI
o Jesse Eisenberg - The Social Network as Mark Zuckerberg
o James Franco - 127 Hours as Aron Ralston
o Ryan Gosling - Blue Valentine as Dean
o Mark Wahlberg - The Fighter as Micky Ward

Best Actress in a Motion Picture - Drama
* Natalie Portman - Black Swan as Nina Sayers
o Halle Berry - Frankie and Alice as Frankie/Alice
o Nicole Kidman - Rabbit Hole as Becca Corbett
o Jennifer Lawrence - Winter's Bone as Ree Dolly
o Michelle Williams - Blue Valentine as Cindy

Best Actor in a Motion Picture - Musical or Comedy
* Paul Giamatti - Barney's Version as Barney Panofsky
o Johnny Depp - Alice in Wonderland as Mad Hatter
o Johnny Depp - The Tourist as Frank Tupelo
o Jake Gyllenhaal - Love and Other Drugs as Jamie Randall
o Kevin Spacey - Casino Jack as Jack Abramoff

Best Actress in a Motion Picture - Musical or Comedy
* Annette Bening - The Kids Are All Right as Nic
o Anne Hathaway - Love and Other Drugs as Maggie Murdock
o Angelina Jolie - The Tourist as Elise Ward
o Julianne Moore - The Kids Are All Right as Jules
o Emma Stone - Easy A as Olive Penderghast

Supporting Actor
* Christian Bale - The Fighter as Dicky Eklund
o Michael Douglas - Wall Street: Money Never Sleeps as Gordon Gekko
o Andrew Garfield - The Social Network as Eduardo Saverin
o Jeremy Renner - The Town as James "Jem" Coughlin
o Geoffrey Rush - The King's Speech as Lionel Logue

Supporting Actress
* Melissa Leo - The Fighter as Alice Eklund
o Amy Adams - The Fighter as Charlene Fleming
o Helena Bonham Carter - The King's Speech as Queen Elizabeth
o Mila Kunis - Black Swan as Lily
o Jacki Weaver - Animal Kingdom as Janine 'Smurf' Cody

Best Director
* David Fincher - The Social Network
o Darren Aronofsky - Black Swan
o Tom Hooper - The King's Speech
o Christopher Nolan - Inception
o David O. Russell - The Fighter

Best Screenplay
* Aaron Sorkin - The Social Network
o Simon Beaufoy, Danny Boyle - 127 Hours
o Stuart Blumberg, Lisa Cholodenko - The Kids Are All Right
o Christopher Nolan - Inception
o David Seidler - The King's Speech

Best Original Score
* Trent Reznor, Atticus Ross - The Social Network
o Alexandre Desplat - The King's Speech
o Danny Elfman - Alice in Wonderland
o A.R. Rahman - 127 Hours
o Hans Zimmer - Inception

Best Original Song
* "You Haven't Seen the Last of Me" - Burlesque
o "Bound to You" - Burlesque
o "Coming Home" - Country Strong
o "I See the Light" - Tangled
o "There's a Place For Us" - The Chronicles of Narnia: The Voyage of the Dawn Treader

Best Animated Feature Film
* Toy Story 3
o Despicable Me
o How to Train Your Dragon
o The Illusionist
o Tangled

Best Foreign Language Film
* In a Better World • Denmark
o Biutiful • Mexico/Spain
o The Concert • France
o The Edge • Russia
o I Am Love • Italy

vendredi 14 janvier 2011

Millennium Actress (2001)


Hôm nay tôi may mắn được đi xem buổi chiếu Millennium Actress, tác phẩm của Satoshi Kon-một trong những đạo diễn tôi yêu thích nhất, với sự tham gia của ông Masao Maruyama, người đồng sáng lập hãng hoạt hình nổi tiếng Madhouse, một trong những cộng sự thân thiết của Satoshi Kon và là người được đạo diễn dành cho những lời hết sức chân trọng và cảm động cuối đời. Nói là "may mắn" vì sau buổi chiếu tôi được chứng kiến tình cảm của ông Maruyama dành cho người bạn đồng nghiệp của mình thế nào, ông lặng lẽ lau nước mắt (có lẽ ông đã khóc nhiều khi xem phim) rồi cúi gập người xin lỗi khán giả vì không thể cầm lòng được khi xem lại một trong những tác phẩm ưng ý nhất của Satoshi Kon, người đã qua đời tháng 8 năm ngoái vì bệnh ung thư. Tôi có hỏi ông rằng khi còn sống Satoshi Kon cảm thấy hài lòng nhất với tác phẩm nào của mình, Maruyama trả lời rằng Satoshi Kon, hay bất cứ nhà làm phim nào khác, đều chỉ hài lòng nhất với tác phẩm mình dự định làm trong tương lai. Riêng cá nhân tôi thì trừ phim bộ Paranoia Agent (vốn cũng cực kì xuất sắc) thì hai tác phẩm tôi thích nhất của Satoshi Kon có lẽ là Millennium ActressTokyo Godfathers, hai bộ phim có nhịp độ cực kì nhanh, gồm nhiều câu chuyện nhỏ lồng vào nhau tạo thành một cốt truyện tương đối rắc rối cho người xem nhưng lại rất đơn giản nếu như người xem nắm được tinh thần chung của tác phẩm, đó là câu chuyện về những con người đi tìm lại chính mình (identity).

Millennium Actress kể về cuộc đời của Chiyoko Fujiwara, một ngôi sao sáng của làng điện ảnh Nhật Bản nhưng đã từ lâu rút về ở ẩn và chỉ nhận lời thuật lại cuộc đời mình cho đạo diễn Genya Tachibana, một "fan hâm mộ" cuồng nhiệt của bà, vào những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời mình. Là một con người của điện ảnh đúng nghĩa, cuộc đời của Chiyoko-san được bà kể lại cũng thông qua những bộ phim bà từng trải qua, những vai diễn mà bà từng cống hiến hết sức lực và tâm trí để thể hiện, và trên hết là thông qua cuộc tìm kiếm người họa sĩ bí ẩn mà bà gặp lúc đầu đời và là lý do thúc đẩy bà dấn thân vào nghiệp điện ảnh. Suốt cả bộ phim, sẽ là rất khó cho khán giả nếu họ cố tách biệt đâu là "phim", đâu là "đời thực" vì cuộc đời của Chiyoko cũng chính là một bộ phim lớn với đủ cung bậc cảm xúc, với đủ loại "kịch bản" và "vai diễn", với cả những nhân vật phản diện độc ác và cả những vai phụ thầm lặng (như ông đạo diễn vụng về Tachibana), và có lẽ bản thân Chiyoko cũng chẳng thể phân biệt được đâu là đời thực, đâu là vai diễn cho tới giờ phút bà lặng lẽ rút khỏi màn bạc.

Maruyama-san trong buổi chiếu

Với Millennium Actress, đạo diễn Satoshi Kon đã đem lại cho người yêu điện ảnh Nhật, đặc biệt là những người yêu thích Giai đoạn hoàng kim (thập niên 50, 60), một món quà vô cùng quý giá - tình yêu điện ảnh thể hiện qua sự hết lòng vì nghề nghiệp của Chiyoko, của Tachibana, và nhất là qua vô số những hình ảnh gợi nhớ các bộ phim, các diễn viên nổi tiếng trong quá khứ của nước Nhật. Người xem có thể cảm thấy hơi thở Xứ tuyết từ Mizoguchi, từ Naruse và nhất là từ Kurosawa (trong phim có hẳn một trường đoạn tương tự như Kumonosu-jo, hay Throne of Blood, bộ phim xuất sắc của Kurosawa) hay hình ảnh của những ngôi sao huyền thoại một thời như Hideko Takamine (người vừa qua đời trong những ngày cuối cùng của năm 2010) hay Setsuko Hara. Ông Maruyama hôm nay có khẳng định rằng Satoshi Kon sáng tạo nên Chiyoko-san dựa trên sự tổng hòa của những ngôi sao trong quá khứ, để với mục đích duy nhất là đưa tới người xem sự gợi nhớ quá khứ, gợi nhớ tình yêu và sự chân trọng đích thực đối với điện ảnh. Tuy cũng biết như vậy nhưng cứ mỗi lần xem bộ phim này, tôi lại nhớ đến nét đẹp "mãi mãi xuân xanh" của Setsuko Hara, diễn viên tôi yêu thích vô cùng qua những bộ phim của Yasujiro Ozu nhưng cũng là người tôi chẳng có lấy một thông tin nào kể từ ngày bà lui về ở ẩn sau cái chết của đạo diễn Ozu năm 1963. Vì thế câu hỏi đầu tiên mà tôi muốn hỏi ông Maruyama hôm nay là thông tin về Hara Setsuko - liệu bà còn sống hay đã chết? - một lần nữa tôi lại nhận được câu trả lời giản dị từ Maruyama, đó là báo chí Nhật, và người làm điện ảnh Nhật không tìm hiểu về những thông tin đó, vì họ muốn giữ nguyên cái nguyện vọng ẩn vào quá khứ của Setsuko Hara cũng như muốn giữ mãi cái hình ảnh đẹp đẽ và trong sáng mà bà đã thể hiện trên màn ảnh nửa thế kỷ trước.

Satoshi Kon không rút lui vào quá khứ, ông qua đời quá sớm với một bộ phim vừa xong kịch bản và storyboard, nhưng có lẽ nhiều năm nữa người ta vẫn sẽ nhớ tới những bộ phim của ông, cũng như nhớ tới tình yêu điện ảnh của Satoshi Kon thể hiện qua bộ phim này, hay qua những lời cuối cùng ông dành tặng cho các khán giả của mình:

Sayonara (Goodbye)

How could I forget, May 18th of this year.

I received the following pronouncement from a cardiovascular doctor at Musashino Red Cross Hospital.

"It's the latter stages of pancreatic cancer. It's metastasized to several bones. You have at the most half a year left to live."

My wife and I listened together. It was a fate so unexpected and untenable, that the two of us together could barely take it.

I used to honestly think that "I can't help it if I die any day." Still, it was so sudden.

To be sure, there were some signs. 2 to 3 months before that I'd had strong pains in several places on my back and in the joints of my legs; I'd lost strength in my right leg and found it hard to walk, and I'd been going to an acupuncturist and a chiropractor, but I wasn't getting any better. So after having been examined in an MRI and a PET-CT and such advanced machinery, came the sudden pronouncement of the time I had left.

It was as if death had positioned itself right behind me before I knew it, and there was nothing I could do.

After the pronouncement, my wife and I researched ways to prolong my life. It was literally a life or death situation. We received the support of staunch frends and strong allies. I rejected anti-cancer medication, and tried to live with a view of the world slightly different from the norm. The fact that I rejected what was "expected (normal)" seemed to me to be very much like me.

I've never really felt that I belonged with the majority. It was the same for medical care, as with anything else. "Why not try to keep living according to my own principles!" However, as is the case when I'm trying to create a work [a film], ones willpower alone didn't do the job. The illness kept progressing day by day.

On the other hand, as a member of society, I do accept at least half of what society in general holds to be right. I do pay taxes. I'm far from being an upstanding citizen, but I am a full member of Japanese society. So, aside from the things I needed to do to prolong my life from my own point of view, I also attempted to do all the things necessary to "be ready to die properly". I don't think I managed to do it properly though. (But) one of the things I did was, with the cooperation of 2 friends that I could trust, set up a company to take care of things like the measly number of copyrights that I hold. Another thing that I did was, to insure that my wife would take over any modest assets that I had smoothly by writing a will. Of course, I didn't think there would be any fighting over my legacy or anything, but I wanted to make sure that my wife, who would remain behind in this world, would have nothing to worry about - and besides, I wanted to remove any anxiety from myself, the one who was going to take a little hop over there, before I had to leave.

The paperwork and research necessary for these tasks, which neither my wife nor I were good at doing, were taken care of speedily by wonderful friends. Later on, when I developed pneumonia and was at death's door, and put my final signature on the will, I thought that if I died right then and there, it couldn't be helped.

"Ah...I can die at last."

After all, I'd been brought by ambulance to the Musashino Red Cross Hospital 2 days before that; then brought back again to the same hospital by ambulance the day after. Even I had to be hospitalized and undergo many examinations. The result of those examinations: pneumonia, water in my chest, and when I asked the doctor [straight out], the answer I received was very businesslike, and I was in a way grateful for that.

"You may last 1 or 2 days...even if you survive this, you probably have until the end of the month."

As I listened, I thought "It's like he's telling me the weather forecast", but still the situation was dire.

That was July the 7th. It was a rather brutal Tanabata for sure.

So, I decided right there and then.

I wanted to die at home.

I might inconvenience the people around me, but I asked them to see how I could escape and go back home. [I was able to do so] thanks to my wife's efforts, the hospital's cooperation despite their position of having given up on me, the tremendous help of other medical facilities, and the coincidences that were so numerous that they only seemed to be gifts from heaven. I've never seen so many coincidences and events falling into place so neatly in real life, I could barely believe it. This wasn't Tokyo Godfathers after all.

While my wife was running around getting things in place for my escape, I was pleading with doctors "If I can go home for even half a day, there are things I can still do!", then waiting alone in the depressing hospital room for death. I was lonely, but this was what I was thinking.

"Maybe dying won't be so bad."

I didn't have any reasons for it, and perhaps I needed to think like that, but I was surprisingly calm and relaxed.

However, there was just one thought that was gnawing away at me.

"I don't want to die here..."

As I thought that, something moved out from the calendar on the wall and started to spread around the room.

"Oh dear, a line marching out from the calendar. My hallucinations aren't at all original."

I had to smile at the fact at my professional instincts were working even at times like this, but in any case I was probably the nearest to the land of the dead that I'd ever been at that point. I really felt death very close to me. [But] with the help of many people, I miraculously escaped Musashino Red Cross and came back home, wrapped up in the land of the dead and bedsheets.

I should emphasize that I have no criticism of or hatred for Musashino Red Cross Hospital, so don't misconstrue me.

I just wanted to go home to my own house. The house where I live.

I was a little surprised that, when I was being carried into my living room, as a bonus, I experienced that deathbed experience everyone is familiar with of "looking down on your body being carried into the room from a place high above". I was looking down on myself and the scene around me from a position several meters above ground, through a wide-angle-ish lens and flash lighting. The square of the bed in the middle of the room seemed very large and prominent, and my sheet-wrapped body was being lowered into the middle of the square. None too gently it seemed, but I'm not complaining.

So, all I had to do was to wait for death in my own home.

However.

It seems that I was able to overcome the pneumonia.

Eh?

I did think like this, in a way.

"I didn't manage to die! (laugh)"

Afterwards, when I could think of nothing else but death, I thought that I did indeed die once then. In the back of my mind, the world "reborn" wavered several times.

Amazingly, after then my life-force was rejuvenated. From the bottom of my heart, I believe this is due to the people who helped me; first and foremost my wife, and my supportive friends, the doctors and nurses, and the care managers.

Now that my life-force had been restarted, I couldn't waste my time. I told myself that I'd been given an extra life, and that I had to spend it carefully. So I thought that I wanted to erase at least one of the irresponsibilities that I'd left behind in this world.

To be truthful, I'd only told the people closest to me about the cancer. I hadn't even told my parents. In particular, because of various work-related complications, I couldn't say anything (to people) even if I wanted to. I wanted to announce my cancer on the internet and report on my remaining life, but if Satoshi's death was scheduled, there might be some waves made, however small. For these reasons, I acted very irresponsibly to people clear to me. I am so sorry.

There were so many people that I wanted to see before I died, to say even one word of greeting to. Family and relatives, old friends and classmates from elementary and middle and high school, the mates I met in college, the people I met in the manga world, with whom I exchanged so much inspiration, the people in the anime world whose desks I sat next to, went drinking with, with whom I competed on on the same works, the mates with whom I shared good and bad times. The countless people I was able to know because of my position as a film director, the people who call themselves my fans not only in Japan but around the world, the friends I'd made via the web.

There are so many people that I want to see at least once (well there are some I don't want to see too), but if I see them I'm afraid that that the thought that "I can never see this person again" will take me over, and that I wouldn't be able to greet death gracefully. Even if I had recovered, I had very little life force left, and it took a lot of effort to see people. The more people wanted to see me, the harder it was for me to see them. What irony. In addition, my lower body was paralyzed due to the cancer spreading to my bones, and I was prone on my bed, and I didn't want people to see my emaciated body. I wanted most of the people I knew to remember me as the Satoshi that was full of life.

I'd like to use this space to apologize to my relatives, friends and acquaintances, for not telling you about my cancer, for my irresponsibility. Please understand that this was Satoshi's selfish desire. I mean, Satoshi Kon was "that kind of guy". When I envision your faces, I only have good memories and remember (your) great smiles. Everyone, thank you for all the truly great memories. I loved the world I lived in. Just the fact that I can think that makes me happy.

The many people that I met throughout my lifetime, whether they were positive or negative, have helped to shape the human being that is Satoshi Kon, and I am grateful for all of those encounters. Even if the end result is an early death in my mid 40s, I've accepted this as my own unique destiny. I've had so many positive things happen to me after all.

The thing I think about death now. "I can only say, it's too bad." Really.

However, even though I can let go of many of my irresponsible actions [by not telling people], I cannot help regretting two things. About my parents, and about Madhouse [founder] Maruyama-san.

Even though it was rather late, there was no choice but to come clean with the whole truth. I wanted to beg them for forgiveness.

As soon as I saw Maruyama-san's face when he came to see me at home, I couldn't stop the flow of tears or my feeling of shame. "I'm so sorry, for ending up like this..." Maruyama-san said nothing, and just shook his head and gripped both my hands. I was filled with thankfulness. Feelings of gratitude and joy, that I'd been lucky enough to work with this person, came over me like a landslide. It may be selfish, but I felt as though I had been forgiven in that instant.

My biggest regret is the film "Dreaming Machine". I'm worried not only about the film itself, but about the staff with whom I was able to work with on the film. After all, there's a strong possibility that the storyboards that were created with (our) blood, sweat and tears will never be seen. This is because Satoshi Kon put his arms around the original story, the script, the characters and the settings, the sketches, the music...every single image. Of course there are things that I shared with the animation director, the art director and other staff [members], but basically most of the work can only be understood by Satoshi Kon. It's easy to say that it was my fault for arranging things this way, but from my point of view I made every effort to share my vision with others. However, in my current state I can only feel deep remorse for my inadequacies in these areas. I am really sorry to all of the staff. However, I want them to understand, if only a little bit. Satoshi Kon was "that kind of guy", and, that's why he was able to make rather weird anime that was a bit different. I know this is a selfish excuse, but think of my cancer and please forgive me.

I haven't been idly waiting for death, even now I'm thinking with my weak brain of ways to let the work live even after I am gone. But they are all shallow ideas. When I told Maruyama-san about my concerns about "Dreaming Machine", he just said "Don't worry. We'll figure out something, so don't worry."

I wept.

I wept uncontrollably.

Even with my previous movies, I've been so irresponsible with the productions and the budgets, but I always had Maruyama-san figure it out for me in the end.

This time is no different. I really haven't changed.

I was able to talk to my heart's content with Maruyama-san. Thanks to this, I was able to feel, at least a little, that Satoshi Kon's talents and skills were of some value in our industry.

"I regret losing your talent. I wish that you were able to leave it for us."

If Madhouse's Maruyama-san says that, I can go to the netherworld with a little bit of self-pride after all. And of course, even without anyone else telling me this, I do feel regret that my weird visions and ability to draw things in minute detail will be lost, but that can't be helped. I am grateful from the bottom of my heart that Maruyama-san gave me the opportunity to show the world these things. Thank you, so very much. Satoshi Kon was happy as an animation director.

It was so heartbreaking to tell my parents.

I'd really intended to go up to Sapporo, where my parents live, while I was still able to, but my illness progressed so unexpectedly and annoyingly fast that I ended up calling them on the telephone from the hospital room as I was closest to death.

"I'm in the late stages of cancer and will die soon. I was so happy being born as a child to Father and Mother. Thank you."

They must have been devastated to hear this out of the blue, but I was certain I was going to die right then.

But then I came back home and survived the pneumonia. I made the big decision to see my parents. They wanted to see me too. But it was going to be so hard to see them, and I didn't have the will to. But I wanted to see my parents' faces one last time. I wanted to tell them how grateful I was that they brought me into this world.

I've been a happy person. Even though I must apologize to my wife, my parents and all the people that I love, that lived out my life a bit too faster than most.

My parents followed my selfish wishes, and came the next day from Sapporo to my house. I can never forget the first words out of my mother's mouth when she saw me lying there.

"I'm so sorry, for not bringing you into this world with a stronger body!"

I was completely speechless.

I could only spend a short time with my parents, but that was enough. I had felt that if I saw their faces, that it would be enough, and it really turned out that way.

Thank you, Father, Mother. I am so happy that I was born into this world as the child of the both of you. My heart is full of memories and gratitude. Happiness itself is important, but I am so grateful that you taught me to appreciate happiness. Thank you, so very much .

It's so disrespectful to to die before ones parents, but in the last 10 plus years, I've been able to do what I want as an anime director, achieve my goals, and get some good reviews. I do feel regret that my films didn't make a lot of money, but I think they got what they deserved. In these last 10 plus years in particular I've felt as though I've lived more intensively than other people, and I think that my parents understood what was in my heart.

Because of the visits by Maruyama-san and my parents, I feel as though I've taken a big burden off my shoulders.

Lastly, to my wife, about whom I worry the most, but who has been my support until the end.

Since that time-left pronouncement, we drowned ourselves in tears together so many times. Every day was brutal for both of us, physically and mentally. There are almost no words for it. But the reason why I was able to survive those difficult days was because of the words that you said to me right after we received the news.

"I'll be at your side [run with you] until the end."

True to those words, as though you were leaving my worries in the dust, you skillfully directed the demands and requests that came rushing towards us like a landslide, and quickly learned how to take care of your husband. I was so moved, watching you deal with things so efficiently.

"My wife is awesome."

No need to keep saying that now, you say? No no. You are even more awesome now than you ever were - I truly feel this. Even after I have died, I believe that you will send Satoshi Kon to the next world with grace. Ever since we got married, I was so wrapped up in "Work, work" that I was only able to spend some time at home after the cancer - such a shame.

But you stood close to me, you always understood that I needed to immerse myself in my work, that my talent was there. I was happy. Truly happy. During my life, and as I wait for death, I just can't express my gratitude to you enough. Thank you.

There are so many things, countless things, that I worry about, but everything needs an end. Lastly, to Doctor H who agreed to see me to the end in my home, even though it's something not done these days, and his wife and nurse, K-san, I would like to express my deep gratitude. Medical care in a private home is very inconvenient, but you patiently dealt with the numerous aches and pains that cancer brings on, and endeavores to make my time until the final goal called death be as comfortable as possible. I can't say how much you helped me. And you didn't just deal with this difficult and arrogant patient as if it were just your jobs, but communicated with me as human beings. I cannot say how much of a support you were to me, and how much you saved me. I was encouraged by your qualities as human beings several times. I am deeply deeply grateful.

And, this is really the last, but from shortly after I received that pronouncement in mid-May until now, I've been lucky to have the cooperation, help and mental support, both personally and in business, from 2 friends. My friend T, who has been a friend since high school and is a member of KON'Stone Inc, and producer H, I thank you both from the bottom of my heart. Thank you so much. It's hard for me with my measly vocabulary to express my gratitude adequately to you both. My wife and I have both received so much from you.

If you two hadn't been there for us, I am sure that I'd be anticipating death while looking at my wife here as she sits by my side with considerably more trepidation and worry. I am really in your debt.

And, if I may ask you for one more thing - could you help my wife send me over to the other side after my death? I'd be able to get on that flight with my mind at rest if you could do that for me. I ask this from my heart.

So, to everyone who stuck with me through this long document, thank you. With my heart full of gratitude for everything good in the world, I'll put down my pen.

Now excuse me, I have to go.

Satoshi Kon