some quotes....

I just want to tell you, I'm the one who was supposed to take care of everything. I'm the one who was supposed to make everything okay for everybody. It just didn't work out like that. And I left. I left you... And now, I'm an old broken down piece of meat... and I'm alone. And I deserve to be all alone. I just don't want you to hate me.

-Randy 'The Ram' Robinson, The Wrestler

mardi 21 janvier 2020

Bombshell (2019)


Trong suốt lịch sử gần 300 năm của mình, chính trường Hoa Kỳ gần như luôn luôn được chia đôi thành hai nửa xanh của Đảng Dân chủ và đỏ của Đảng Cộng hoà. Bởi thế mà xấp xỉ một nửa dân số Mỹ luôn là những người trung thành với Đảng Cộng hoà và sẽ chỉ ưu tiên xem những kênh truyền thông có tư tưởng bảo thủ gần gũi với các quan điểm chính trị của Đảng Cộng hoà về chủ nghĩa dân tộc, về quyền sở hữu súng, hay tính hợp pháp của việc nạo phá thai. Đây chính là lý do vì sao Fox News – kênh tin tức chính của dòng tư tưởng bảo thủ luôn là kênh truyền hình cáp được xem nhiều nhất tại Hoa Kỳ, và kéo theo đó là việc Tổng Giám đốc của kênh truyền hình này Roger Ailes (John Lithgow) là cái tên vừa được kính trọng, vừa được nể sợ đối với cả giới truyền thông và chính trị Hoa Kỳ. Sự nhạy bén với nhu cầu thông tin của công chúng từng giúp Ailes tư vấn thành công cho nhiều ứng viên của Đảng Cộng hoà trong cuộc đua vào Nhà Trắng như Richard Nixon, Ronald Reagan, George H.W. Bush, và cũng chính sự lọc lõi đó đã khiến tỷ phú truyền thông Rupert Murdoch (Malcolm McDowell) mời bằng được Roger Ailes về để lập ra kênh Fox News – nơi “Bố già” phát hiện và tạo dựng ra một thế hệ biên tập viên – phát thanh viên thành công cho hãng tin bảo thủ này như Gretchen Carlson (Nicole Kidman) hay Megyn Kelly (Charlize Theron). Nhưng cùng với sự trỗi dậy của phong trào “MeToo” đấu tranh chống lại nạn bạo hành tình dục đối với phụ nữ ở Hoa Kỳ, đặc biệt là trong giới điện ảnh và truyền thông, và những hành xử gây tranh cãi của ứng cử viên Đảng Cộng hoà Donald Trump trong cuộc bầu cử Tổng thống Hoa Kỳ năm 2016, một bộ mặt khác của Roger Ailes dần được hé lộ với công chúng – một kẻ lợi dụng quyền lực gần như là vô hạn của mình ở Fox News để tấn công tình dục đối với những nữ phát thanh viên da trắng, tóc vàng, và tất nhiên là cao ráo xinh đẹp của nhà đài. Nạn nhân ở văn phòng tầng hai toà nhà trụ sở Fox News của Roger Ailes không chỉ có những cái tên đã thành danh và có vị thế trong kênh như Carlson hay Kelly, mà tất nhiên sẽ bao gồm cả những phóng viên trẻ đang lên như Kayla Pospisil (Margot Robbie) với khao khát được Ailes lựa chọn cho những vị trí hiếm hoi xuất hiện trước máy quay vốn sẽ mang lại vô số tiền bạc và danh vọng. 

Cuộc chiến từ chỗ âm thầm tới thời điểm tạo tiếng vang trong cả nước Mỹ giữa một bên là những người phụ nữ của đài Fox News với quyền lực còn mỏng hơn tờ giấy hợp đồng của họ, và một bên là Roger Ailes với vị thế chỉ dưới một người duy nhất là Rupert Murdoch nhưng lại trên cả hàng nghìn con người của Fox News chính là chủ đề của Bombshell – bộ phim mới nhất của đạo diễn người Mỹ Jay Roach. Tạo dựng tên tuổi cho mình ở Hollywood qua các bộ phim hài hước thuần tuý như bộ ba phim Austin Powers (1997, 1999, 2002) hay hai tác phẩm “gặp phụ huynh” rất ăn khách ở Mỹ là Meet the Parents (2000) và Meet the Fockers (2004), trong vài năm trở lại đây đạo diễn 62 tuổi Jay Roach bắt đầu chuyển hướng sang các tác phẩm có đề tài đậm nét chính kịch hơn như Trumbo (2015) nói về cuộc đời của nhà biên kịch từng bị đưa vào danh sách đen của Hollywood là Dalton Trumbo, và với năm nay là Bombshell nói về hai trong số những đề tài nóng bỏng bậc nhất tại thời điểm hiện tại của Hoa Kỳ - nạn tấn công và lạm dụng tình dục đối với phụ nữ, và sự chia rẽ lớn lao trong chính trường Hoa Kỳ với thủ phạm chính là những kênh truyền thông đặt tỉ suất người xem cao hơn độ trung thực của thông tin như Fox News. Khi xem Bombshell, chắc chắn nhiều khán giả ủng hộ Đảng Cộng hoà hay không thích các tác phẩm nặng mùi chính trị sẽ phải nhíu mày vì hãng Fox News chính là một trong các “nhân vật phản diện” của bộ phim không chỉ vì cách tiếp cận hết sức bảo thủ về các chủ đề nóng của xã hội Hoa Kỳ như dân nhập cư, mà còn bởi văn hoá lệch lạc nơi công sở của hãng tin hàng đầu này, nhất là trong các vấn đề liên quan tới phụ nữ. Là một tác phẩm “dựa trên các sự kiện có thật”, sự chỉ trích trực diện Jay Roach dành cho Fox News có lẽ cùng làm nhiều người xem trung lập, đặc biệt là những người không am hiểu nội tình của nước Mỹ, cảm thấy sốc vì văn hoá độc hại mà những người như Roger Ailes hay Bill O'Reilly (Kevin Dorff) đã tạo dựng ở Fox News và từ đó đã thẩm thấu cả vào những đoạn tin, vào cách tiếp cận thông tin mà kênh truyền thông phổ biến này đem tới cho khán giả. “Không có lửa sao có khói”, Bombshell chính là một trong những lời giải đáp cho khán giả cho câu hỏi tại sao Fox News lại vấp phải vô số những chỉ trích từ phía báo giới, đặc biệt là các kênh truyền thông cánh tả về việc nhà đài này luôn cố tình đưa tin thiên lệch để làm lợi cho các ứng viên của Đảng Cộng hoà như Donald Trump và trực tiếp làm nền chính trị và xã hội Mỹ ngày càng trở nên chia rẽ hơn bao giờ hết. 

Tuy nhiên, nếu coi Bombshell đầu tiên và trên hết là một bộ phim khắc hoạ cuộc chiến cao quý của những người phụ nữ chống lại nguy cơ quấy rối họ vốn tồn tại ở mọi nơi, mọi lúc trong xã hội Hoa Kỳ hiện đại, thì việc Jay Roach quá tập trung vào việc mô tả những thói hư tật xấu của Fox News đã khiến tác phẩm mới nhất này của ông có cảm giác bị chính trị hoá quá mức và làm nhạt đi thông điệp ủng hộ nữ giới, ủng hộ bình quyền của tác phẩm. Nhiều người xem hẳn sẽ tự hỏi tại sao thay vì chuyển hết từ nhân vật này tới nhân vật khác, bày ra vô số những chi tiết để củng cố “vai ác” cho Fox News, Jay Roach và nhà biên kịch Charles Randolph – người từng giành giải Oscar cho kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất với The Big Short (2015) không dành nhiều thời lượng hơn để làm rõ bối cảnh xã hội nước Mỹ thời “MeToo”, không khắc hoạ một cách trực diện hơn những cái tên xấu xí, thậm chí là còn xấu xí hơn Roger Ailes, ở hãng Fox News như Rupert Murdoch và Bill O'Reilly, hay đề cập đến, nhưng rồi lại bỏ ngỏ một cách rất đáng tiếc các tuyến truyện tiềm năng như mối quan hệ không đầu không cuối giữa Kayla Pospisil và cô bạn biên tập viên đồng tính Jess Carr (Kate McKinnon). Tất nhiên văn hoá công sở xuống cấp ở Fox News chính là môi trường xúc tác cho những kẻ thủ ác như Roger Ailes hay Bill O’Reilly, nhưng việc Roach và Randolph không chọn cho mình được điểm nhấn để làm rõ thông điệp chính của phim, thay vào đó lại dùng một nhịp phim rất nhanh, cắt cảnh liên tục, hoán đổi thường xuyên cách kể truyện từ góc nhìn của người thứ nhất sang góc nhìn của khán giả để cố nhồi nhét nhiều chi tiết hết mức có thể đã làm Bombshell trở thành một tác phẩm tương đối khó theo dõi. Có lẽ cũng vì quá “tham” chi tiết mà Jay Roach đã chọn cho Bombshell tới ba nhân vật để đại diện cho “phe chính diện” - Megyn Kelly, Gretchen Carlson, và Kayla Pospisil với kết quả là cả ba tuy được khắc hoạ hết sức chi tiết với nhiều thời điểm đáng nhớ nhưng lại không tạo dựng được nhiều tình cảm trong lòng khán giả, nhất là với những cái tên vốn đã và đang gây rất nhiều tranh cãi ngoài đời thực về vai trò và trách nhiệm của họ trong các bê bối xảy đến với Fox News như Megyn Kelly. Thậm chí là cách Jay Roach tạo dựng Megyn Kelly như một trong những đầu cờ cho phong trào nữ quyền giúp giật đổ tượng đài của Roger Ailes ở Fox News – đối lập với những người phụ nữ bất chấp sự thật vẫn khăng khăng bảo vệ Ailes như Beth Ailes (Connie Britton), Susan Estrich (Allison Janney), hay Ainsley Earhardt (Alice Eve) chắc chắn sẽ là một trong những vết gợn lớn nhất của Bombshell bởi Jay Roach đã lựa chọn cách khắc hoạ nhân vật quá đơn giản và tương đối một chiều hoàn toàn không phù hợp với một tác phẩm “dựa trên những sự kiện có thật” vốn thường đòi hỏi các nhân vật phải có nhiều sắc thái tình cảm, tính cách, thậm chí là phẩm chất tốt – xấu lẫn lộn.


Ba vai diễn đinh của bộ phim được Jay Roach giao cho ba ngôi sao đã hoặc đang dần khẳng định được vị trí của mình ở Hollywood là Charlize Theron (vai Megyn Kelly), Nicole Kidman (vai Gretchen Carlson) và Margot Robbie (vai Kayla Pospisil). Không rõ có phải chủ ý của Jay Roach muốn tạo dựng hình ảnh của Kelly và Carlson như những biên tập viên ngôi sao luôn giữ khoảng cách với công chúng bằng khuôn mặt lạnh được trang điểm đậm để che giấu cảm xúc mà dù là hai diễn viên rất xuất sắc nhưng Theron và Kidman đều không thực sự tạo được dấu ấn đậm nét trong lòng khán giả dù có rất nhiều đất diễn. Nếu như Charlize Theron ít nhất còn khiến khán giả phải ngạc nhiên vì tạo hình và đài từ quá sức giống với Megyn Kelly ngoài đời và một vài khoảnh khắc thể hiện được chiều sâu của nhân vật, thì tên tuổi Nicole Kidman thực sự không tạo được ấn tượng với người xem khi vào vai Gretchen Carlson – người bất chấp tất cả để khởi đầu cho làn sóng tố cáo ở Fox News. Đáng ngạc nhiên là người nổi bật nhất trong bộ ba này lại là Margot Robbie – nữ diễn viên đang lên của Hollywood qua một vai diễn rất có chiều sâu với đủ cả sự ngây thơ của một cô gái xuất thân từ một “gia đình Tin lành gia giáo ủng hộ nhiệt thành Đảng Cộng hoà” và những toan tính của một phát thanh viên với tham vọng trở thành bộ mặt của hãng tin số một nước Mỹ Fox News. Trong một bộ phim với rất nhiều nhân vật và bối cảnh, hầu như những phân đoạn có sự xuất hiện của Kayla Pospisil hay có sự tương tác giữa Kayla và Roger Ailes hay Jess Carr đều là những phân đoạn để lại nhiều cảm xúc nhất trong lòng khán giả. Thành công này của nữ diễn viên sinh năm 1990 người Úc cũng có một phần rất lớn nhờ vào sự ăn ý trong diễn xuất giữa cô với các bạn diễn, đặc biệt là Kate McKinnon (vai Jess Carr). Ở “phía bên kia”, John Lithgow trong vai “kẻ ác” Roger Ailes cũng chứng tỏ được rằng kinh nghiệm và năng lực diễn xuất của ông là hết sức cần thiết để tạo nên đối trọng và tương phản cần thiết cho tuyến nhân vật nữ - chính diện của Bombshell

Nếu phải hỏi rằng đâu là điểm ấn tượng nhất của Bombshell sau khi xem xong phim, có lẽ nhiều khán giả sẽ nhắc tới phần hoá trang tuyệt đỉnh do nghệ sĩ người Mỹ gốc Nhật Kazu Hiro phụ trách bởi Charlize Theron trong phim giống hệt với Megyn Kelly ngoài đời và dáng điệu phục phịch của John Lithgow cũng không khác gì Roger Ailes trong những năm cuối đời. Đó có thể coi là một thành công của Jay Roach với tác phẩm mới nhất của ông. Nhưng đối với một tác phẩm đề cập tới những đề tài nóng bỏng bậc nhất của xã hội nước Mỹ hiện đại như Bombshell, đó cũng lại có thể coi là một thất bại – thất bại của một tác phẩm không hề dở nhưng đã bỏ lỡ cơ hội để khắc hoạ thật rõ những người phụ nữ đã giúp giới truyền thông Mỹ, cả ở bên cánh hữu như Fox News, hay cánh tả như MSNBC dần loại bỏ văn hoá độc hại trọng nam khinh nữ, trọng quyền khinh phẩm giá vốn từng một thời thống trị. Những người phụ nữ như thế, có những người có tên tuổi như Kelly hay Carlson, nhưng cũng có rất nhiều những người “không tên” – những phụ nữ đã mất việc, đã mất đi vị trí trong xã hội bởi họ dám tranh đấu, dám đòi lại quyền lợi mà nữ giới đáng được khắc hoạ trong một tác phẩm sâu sắc, toàn diện, và trân trọng hơn rất nhiều.

======

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire