some quotes....

I just want to tell you, I'm the one who was supposed to take care of everything. I'm the one who was supposed to make everything okay for everybody. It just didn't work out like that. And I left. I left you... And now, I'm an old broken down piece of meat... and I'm alone. And I deserve to be all alone. I just don't want you to hate me.

-Randy 'The Ram' Robinson, The Wrestler

mardi 5 mars 2019

Green Book (2018)


Trong giới văn nghệ sĩ Mỹ thập niên 1960, Don Shirley (Mahershala Ali) có thể coi là một trường hợp đặc biệt khi ông không chỉ là một thiên tài piano cổ điển từng được đào tạo ở tận nước Nga xa xôi, mà ông còn sở hữu một bằng tiến sĩ tâm lý học và có thể nói thành thạo rất nhiều thứ tiếng. Tài năng và danh tiếng giúp Don Shirley có một cuộc sống đáng mơ ước với một căn hộ xa hoa nằm ngay phía trên Thính phòng Carnegie nổi tiếng và những người bạn quyền lực trong chính trường Mỹ như anh em tổng thống John F. Kennedy và và tổng trưởng lý Robert Kennedy. Nhưng dù có tài hoa đến mấy, giàu có đến mấy, thì có một sự thật Don Shirley vẫn phải chấp nhận, đó là làn da màu của nghệ sĩ piano tài năng này vẫn khiến ông trở thành nạn nhân của chủ nghĩa phân biệt chủng tộc đối với người da đen vẫn còn đang hoành hành ở nước Mỹ trong thập niên 1960. Đặc biệt là ở các bang miền Nam của Hoa Kỳ - kẻ thất trận trong cuộc Nội chiến Mỹ vì cố níu kéo chủ nghĩa nô lệ, người da đen bị phân biệt đối xử một cách tệ bạc không khác nhiều so với những năm thế kỷ 19 khi họ vẫn còn phải oằn mình làm nô lệ cho những chủ đồn điền da trắng. Bởi vậy mà khi Don Shirley quyết định lên đường cùng hai nghệ sĩ da trắng khác trong nhóm tam tấu của ông là Oleg (Dimeter Marinov) và George (Mike Hatton) để thực hiện tua lưu diễn xuyên qua các bang miền Nam nước Mỹ, Don Shirley cảm thấy rằng ông cần phải có một người tài xế đủ tin cậy trên những cung đường trải dài suốt nước Mỹ, và đủ mạnh mẽ để giúp Don Shirley vượt qua những trở ngại chắc chắn sẽ phải gặp từ nạn phân biệt chủng tộc của dân da trắng miền Nam nước Mỹ để có thể hoàn thành một cách tốt đẹp chuyến biểu diễn trước Giáng sinh của ông.

Người được Don Shirley thuyết phục để đảm nhận vị trí khó khăn này là Frank "Tony Lip" Vallelonga (Viggo Mortensen). Vốn là nhân viên “bảo an” tại hộp đêm nổi tiếng Copacabana của thành phố New York, người đàn ông gốc Ý có cái tên khó đọc này đột ngột thất nghiệp vì hộp đêm phải đóng cửa sửa chữa trong bối cảnh người vợ Dolores (Linda Cardellini) và hai đứa con trai đang rất cần những đồng tiền lương của Frank để trang trải cuộc sống. Chẳng thể đi cầm hết đồ đạc để lấy tiền trả tiền thuê nhà, và cũng không muốn đảm nhận những phi vụ mờ ám của những người đồng hương, Frank Vallelonga cuối cùng đành miễn cưỡng nhận lời Don Shirley để xa vợ con trong vòng 2 tháng trời rong ruổi trên những nẻo đường miền Nam nước Mỹ cũng người nghệ sĩ piano thiên tài. Gai góc là thế, dạn dày kinh nghiệm với dân giang hồ là thế, nhưng Frank cũng không thể ngờ rằng đây sẽ là một chuyến đi bão táp, đặc biệt là với người hành khách có nước da đen Don Shirley ngồi phía sau xe, bất chấp việc hai người đã cố gắng làm theo đúng hướng dẫn của quyển Sách xanh (“Green Book”) hướng dẫn đi lại cho các tay lái da đen. Qua từng chặng biểu diễn của Don Shirley, đi sâu từng dặm vào trong lòng miền Nam nước Mỹ, Frank Vallelonga và Don Shirley càng nhận ra rằng ngay giữa nước Mỹ hiện đại, chủ nghĩa phân biệt chủng tộc vẫn còn hiện hữu một cách nặng nề đè chặt lên cuộc sống ngột ngạt của những người da đen vốn đã chịu đựng quá nhiều khổ đau trong suốt chiều dài lịch sử của nước Mỹ.

Green Book là bộ phim thứ 14 trong sự nghiệp đạo diễn của Peter Farrelly nhưng mới là thử nghiệm đầu tiên của đạo diễn 62 tuổi này với một thể loại mới ngoài phim hài. Mặc dù vẫn có đây đó một số chi tiết hài hước, nhưng Green Book không phải là một tác phẩm “thọc cười” – dòng phim đã giúp Peter Farrelly và người em trai Bobby Farrelly thành danh từ cách đây cả một phần tư thế kỷ với các tác phẩm như Dumb and Dumber (1994) hay There's Something About Mary (1998). Tuy là một lựa chọn nghệ thuật gây ngạc nhiên đối với nhiều khán giả, nhưng có lẽ việc thử nghiệm với một dòng phim mới cũng là điều cần thiết, nếu không nói là hơi muộn cho Peter Farrelly sau thất bại thảm hại về chất lượng nghệ thuật của các tác phẩm gần đây của hai anh em như Movie 43 (2013) và Dumb and Dumber To (2014). Dựa trên câu truyện có thật của Frank Vallelonga và Don Shirley qua ngòi bút của chính con trai Frank là Nick Vallelonga, trong lần thử sức đầu tiên với phim chính kịch, Peter Farrelly đã lựa chọn một đề tài đang thu hút rất nhiều sự quan tâm ở Hollywood nhưng cũng không dễ để dựng thành một tác phẩm hay, hấp dẫn người xem, đó là nạn phân biệt chủng tộc ở nước Mỹ nói chung và đặc biệt là ở các bang miền Nam nơi các đạo luật Jim Crow đã biến cuộc sống của người da đen trở thành địa ngục cho đến tận những thập niên cuối của thế kỷ 20.

Được đặt trong một bối cảnh lịch sử giàu sự kiện, có bộ đôi nhân vật chính có thật với nhiều nét tính cách đặc sắc, Green Book đã thành công trong việc kể lại một câu truyện đáng nhớ về cuộc hành trình “khám phá” tệ phân biệt chủng tộc ở miền Nam nước Mỹ của Don Shirley và Frank Vallelonga, và cũng là cuộc hành trình khai phá cho một tình bạn mới mẻ giữa hai con người tưởng chừng không thể khác biệt hơn. Với nhiều phân đoạn gây sốc vì sự phân biệt chủng tộc tàn nhẫn nhưng lộ liễu đến mức khó tin ở một quốc gia dân chủ như Hoa Kỳ, chắc chắn Green Book sẽ góp thêm một tiếng nói mới ở Hollywood để giúp khán giả hiểu hơn về những nỗi đau mà người da màu đã và đang phải chịu đựng vì nạn phân biệt chủng tộc, nhất là ở các bang miền Nam nước Mỹ. Một số cảnh quay đẹp về thiên nhiên nước Mỹ, về cách bộc lộ tâm sự, tình cảm rất khác nhau của một Don Shirley lịch lãm nhưng cô độc và một Frank Vallelonga thô lỗ nhưng luôn tràn đầy tình yêu cho những người thân thiết của Green Book cũng giúp bộ phim mới nhất của Peter Farrelly trở nên dễ xem và lôi cuốn bất chấp chủ đề nặng nề của tác phẩm. Tuy vậy, có lẽ vì đây mới là tác phẩm chính kịch đầu tiên của mình, nên cách Peter Farrelly truyền tải các thông điệp về bình đẳng sắc tộc, về sự cần thiết của tình cảm trân trọng giữa người với người trong một xã hội hiện đại có cảm giác gượng ép và tương đối lộ liễu. Thay vì những hình ảnh ẩn dụ nhẹ nhàng mang tính khơi gợi giúp khán giả tự tìm cho mình một thông điệp đẹp từ bộ phim, đa phần các chi tiết hay câu thoại mang tính biểu tượng trong phim đều được lồng ghép một cách khá vụng, khiến khán giả cảm thấy mình đang bị ép phải cảm nhận, phải hiểu những ý tưởng cụ thể của đạo diễn. Và một khi đã bị gò bó như vậy, thì dù thông điệp, ý tưởng có đẹp đến mấy, người xem vẫn sẽ có cảm giác gợn không cần thiết đối với một tác phẩm khá nhẹ nhàng và giàu cảm xúc như Green Book. Thêm vào đó, việc biểu đạt các thông điệp của phim qua những mô-típ truyền thống, gò bó cũng khiến Green Book phần nào trở nên “dễ đoán” và mất đi sự mới mẻ đáng có trong một tác phẩm tiểu sử về hai nhân vật hết sức đặc biệt nhưng chưa từng được khai thác trên màn ảnh lớn như Don Shirley và Frank Vallelonga. Về một khía cạnh nào đó, Green Book có thể coi là một phiên bản ngược của Driving Miss Daisy (1989) – bộ phim chỉ trích chủ nghĩa phân biệt chủng tộc ở nước Mỹ thập niên 1940, 1950 thông qua những chuyến đi của người tài xế da đen Hoke Colburn (Morgan Freeman) và bà goá phụ người Do Thái giàu có Daisy (Jessica Tandy). Nhưng sự trùng hợp giữa hai tác phẩm có lẽ chỉ dừng lại ở đó, vì Driving Miss Daisy của đạo diễn Bruce Beresford là một tác phẩm hết sức sâu sắc với những thông điệp nhẹ nhàng nhưng mang tính gợi mở rất cao. Chất lượng nghệ thuật vượt trội của Driving Miss Daisy sau đó đã được chứng minh bằng bốn tượng vàng Oscar tại lễ trao giải của Viện hàn lâm điện ảnh Mỹ năm 1990, trong đó có ba giải rất quan trọng là giải Oscar cho phim hay nhất, kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất, và vai nữ chính xuất sắc nhất. Với cách tiếp cận thua kém nhiều mặt, sẽ là rất khó để Green Book có thể lặp lại thành tích của Driving Miss Daisy trong mùa trao giải điện ảnh năm 2019.

Diễn xuất không ấn tượng của dàn diễn viên là một điểm yếu khác của Green Book. Ngoại trừ Linda Cardellini phần nào chứng tỏ được năng lực của cô qua vai Dolores Vallelonga, dàn diễn viên phụ của Green Book không để lại dấu ấn nào đối với khán giả và thậm chí một số nhân vật phụ còn tạo cho người xem cảm giác họ đang được xem các diễn xuất ở tầm nghiệp dư vốn phù hợp với các bộ phim hài “nhảm” hơn là một tác phẩm nói về đề tài nghiêm túc, cần sức nặng như Green Book. Ngay cả Mahershala Ali trong vai Don Shirley và Viggo Mortensen trong vai Frank Vallelonga cũng chỉ có thể được coi là những diễn xuất tròn vai, nhất là khi so sánh với những vai diễn đáng nhớ hơn nhiều của hai diễn viên đầy thực lực này như vai Juan trong Moonlight (2016) – diễn xuất giúp Mahershala Ali giành giải Oscar cho vai nam phụ nhất, hay vai Tom Stall của Viggo Mortensen trong A History of Violence (2005) – một trong những vai diễn đáng nhớ của dòng phim hành động Hollywood trong vòng hai thập niên vừa qua. Có lẽ sự tương tác giữa Don Shirley và Frank Vallelonga, chứ không phải chân dung riêng của từng nhân vật, qua sự thể hiện của Ali và Mortensen mới là điểm nhấn lớn nhất về mặt xây dựng nhân vật và diễn xuất của Green Book. Tất nhiên là dù có tài năng đến mấy nhưng Mahershala Ali và Viggo Mortensen cũng khó lòng vượt ra khỏi cách tiếp cận kịch bản mang nhiều tính gượng ép của Peter Farrelly, nhưng khán giả hẳn vẫn cảm thấy đáng tiếc khi Ali và Mortensen không có cơ hội để khắc hoạ một cách sống động hơn, đa chiều hơn hình ảnh của Don Shirley và Frank Vallelonga.

Tuy còn nhiều khuyết điểm, nhưng chắc chắn sau khi xem phim, không một khán giả nào có thể phủ nhận rằng Green Book được Peter Farrelly đem tới cho khán giả với sự trân trọng dành cho nhân vật của ông, dành cho chủ đề mà ông muốn khai thác. Chỉ riêng chi tiết này thôi cũng đã khiến Green Book trở thành một tác phẩm đáng xem sau những thất bại khó tin trong sự nghiệp của anh em nhà Farrelly với những tác phẩm “siêu tệ” như Movie 43. Nhưng Green Book còn là một bộ phim nhiều ý nghĩa. Ý nghĩa đó nằm ở chân dung hai con người sâu sắc theo những cách riêng đang tìm đến nhau qua một tình bạn lạ lùng. Ý nghĩa đó nằm ở cách thức bộ phim làm người xem bị sốc vì nạn phân biệt chủng tộc vô nhân đạo ở miền Nam nước Mỹ. Và ý nghĩa đó còn nằm ở thông điệp thúc đẩy chúng ta, bất kể màu da, địa vị, phải gắng sống một cách có ý nghĩa, có lòng tự trọng, biết giữ gìn phẩm giá không chỉ của bản thân mà còn của những người xung quanh. Bởi thế, chúng ta hoàn toàn có thể coi Green Book là một bộ phim đẹp, một tác phẩm đáng xem, và nên xem của điện ảnh Hollywood trong năm 2018.


========

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire