some quotes....

I just want to tell you, I'm the one who was supposed to take care of everything. I'm the one who was supposed to make everything okay for everybody. It just didn't work out like that. And I left. I left you... And now, I'm an old broken down piece of meat... and I'm alone. And I deserve to be all alone. I just don't want you to hate me.

-Randy 'The Ram' Robinson, The Wrestler

lundi 3 mai 2010

Notorious (1946), Dr. Strangelove (1964)


Xem Notorious của Hitchcock mà cảm giác như đang quay lại Casablanca của Curtiz, Ingrid Bergman vẫn chiếm lĩnh màn ảnh trong một vai tương tự, với vẻ đẹp long lanh tương tự, Claude Rains thì đảm nhận một hình ảnh tốt xấu thật giả lẫn lộn cũng tương tự, và Cary Grant thì thay thế "hoàn hảo" hình ảnh người anh hùng cứng quèo như đá của Humphrey Bogart. Nếu như Casablanca làm người xem yêu thích vì sự "truyền thống" trong cả nội dung và cách thực hiện thì Notorious, như mọi phim khác của Hitchcock, lôi cuốn khán giả bằng phần hình ảnh ấn tượng và cách dẫn chuyện thông minh. Notorious làm tôi khá bất ngờ vì sự "táo bạo" của Hitchcock trong những cảnh tình cảm giữa Grant và Bergman, không ngờ là hai người có thể "âu yếm" đến mức thế trong giai đoạn điện ảnh Hollywood vẫn còn chịu những quy định cực kì ngặt nghèo về mặt hình ảnh.

Nếu như Bergman vẫn khiến tôi thán phục vì vẻ đẹp long lanh và cách tận dụng tối đa những cảnh quay mờ ảo "lệch tiêu cự" thì tôi lại phải một lần nữa thất vọng vì diễn xuất cứng đờ và biểu hiện như diễn viên kịch của Grant. Dù đã xem một số phim nhưng tôi chưa bao giờ nuốt nổi cách diễn biểu hiện theo kiểu Bertolt Brecht của thế hệ nam diễn viên Hollywood cũ như Grant, Jimmy Stewart, Bogart, Gregory Peck, xem rất kịch và giả, thua rất xa so với thế hệ đàn em Brando, Al Pacino, Hoffman, những đại diện của trường phái method actor. Vì thế mà hứng thú của tôi với Notorious cũng giảm đi phần nào, tôi cho phim này dù hay cũng còn thua khá xa tuyệt phẩm của Hitchcock giai đoạn sau là Vertigo hay Rear Window (không tính North by Northwest vì nó nghiêng về phía phim hành động hơn). Thậm chí nếu đặt cùng với bộ film noir đương thời như Double Indemnity thì Notorious cũng khó lòng sánh được về độ trau chuốt của kịch bản và diễn xuất của dàn diễn viên chính. Dù sao thì sau này chắc chắn Notorious vẫn được nhớ đến vì hình ảnh tuyệt vời của Bergman trong phim, có lẽ chẳng bao giờ Hollywood còn tìm được một hình tượng đặc biệt như thế trên màn ảnh lớn.


Tôi không thực sự ấn tượng vì bộ phim được coi là "tuyệt tác của tuyệt tác" này, có lẽ cái sense of humour của bộ phim không hợp với tôi hoặc có thể do đề tài của phim đã bắt đầu dated và bị khai thác quá nhiều trong các bộ phim khác. Chỉ có diễn xuất của Peter Sellers thì thực sự không thể chê vào đâu được, nếu không đọc Wikipedia thì chắc tôi không thể đoán ra rằng một mình Sellers đóng tới ba vai hoàn toàn khác nhau, đúng là ... seller (hãng Columbia "bắt" Kubrick phải chọn Sellers cho các vai chính vì đây là cái tên đảm bảo doanh thu cho phim). Diễn xuất của George C. Scott được khen ngợi không kém nhưng tôi không thấy hào hứng lắm vì Scott diễn cương nhiều quá, lại cương theo đúng kiểu diễn viên Hollywood cổ điển thời "tiền method acting". Mọi người hay nói "phim kiệt tác thì cứ mỗi lần xem lại tìm ra được một điều gì đấy mới", hy vọng là câu này đúng với Dr. Strangelove trong lần tới tôi xem.

4 commentaires:

  1. Chắc do topic cũ rồi, chứ tui coi Dr. Strangelove khoái quá trời. Thời đó 2 bên tuyên truyền chống nhau thiệt là vui :D

    RépondreSupprimer
  2. Cũng có thể vì topic cũ quá rồi nhưng mà quả thực là không cảm được chất hài của phim này, đặc biệt là cách diễn lên gân của George C. Scott khiến tui không mê được. Mà về phim tuyên truyền chống phá nhau thì tui thấy bên Tây làm giỏi hơn bên Đông, vì xem có tính giải trí cao hơn, hehe :D.

    RépondreSupprimer
  3. Còm cho phim của Hitchcock: tui thích Vertigo, Spellbound và The Birds và tất nhiên cả North by Northwest. Thời kỳ đầu thì tiêu biểu là Notorious rồi, xem cũng khá thích. Cái The Man Who Knew Too Much cũng được chính Hitchcock remake cũng khá tiêu biểu.

    RépondreSupprimer
  4. Bạn Si không thích Rear Window à, phim đó tui thấy đặc sắc vì cách xử lý không gian hẹp của Hitchcock quá khéo léo, Disturbia có thể vượt qua về mức độ rùng rợn chứ tài xử lý bối cảnh quay thì còn thua xa.

    RépondreSupprimer