Lee Chandler (Casey Affleck)
có một cuộc sống trầm lặng và nhàm chán ở xứ New England với những mùa đông lạnh
lẽo dài đằng đẵng đặc trưng của miền Đông Bắc nước Mỹ. Ban ngày cặm cụi dọn dẹp
và sửa chữa nhà cửa cho những cư dân khó tính của thành phố nhỏ Quincy ngoại vi
Boston, ban đêm Lee chỉ có hai người bạn duy nhất trong căn phòng tầng hầm ngột
ngạt là chai bia và những trận bóng rổ của Boston Celtics hay khúc côn cầu trên
băng của Boston Bruins. Trong những lúc buồn bực vì công việc, Lee đôi khi ra
các quán bar đông người, nhưng ít nói, khó gần, Lee cũng chẳng kiếm được cho
mình người bạn hay mối tình thoáng qua nào, có chăng chỉ là những trận ẩu đả xuất
phát từ sự nóng giận bột phát và vô cớ của chính Lee. Điểm sáng duy nhất trong
cuộc đời của anh là những mảnh vụn ký ức về các chuyến ra khơi dưới ánh nắng ấm
áp của mùa hè từ thị trấn quê nhà Manchester-by-the-Sea cùng người anh trai Joe
Chandler (Kyle Chandler) và nhóc Patrick, con trai Joe. Tại sao một người có vẻ
ngoài điển trai với cặp mắt sâu thẳm như Lee lại cứ sống lầm lũi cô đơn trong
căn hộ chẳng có ánh Mặt Trời mỗi khi tuyết rơi? Tại sao ẩn chứa bên trong anh
thợ sửa chữa chăm chỉ, chu đáo này lại là những cơn giận dữ và bạo lực vô duyên
vô cớ đến vậy? Người xem dần tìm được câu trả lời cho những thắc mắc này, cũng
như những bí mật ẩn sâu bên trong Lee Chandler khi anh phải quay trở về
Manchester-by-the-Sea để lo hậu sự cho người anh đột vừa đột ngột qua đời, cũng
như trở thành người giám hộ bất đắc dĩ của Patrick (Lucas Hedges) bởi cậu cháu lém
lỉnh đang ở cái tuổi ẩm ương của Lee chẳng còn người thân nào khác ở gần sau
khi bố mất còn người mẹ nghiện ngập Elise (Gretchen Mol) đã bỏ đi từ lâu buộc
Joe phải chịu cảnh gà trống nuôi con. Trở lại Manchester-by-the-Sea, Lee vừa phải
mang trong mình nỗi đau của người em chẳng được nhìn mặt anh trai lần cuối, vừa
phải đối diện với quá khứ đau đớn của chính anh khi mà hầu như mọi người quen
cũ đều tỏ vẻ xa lánh Lee ngoại trừ vợ chồng người bạn vong niên của gia đình
George (C.J. Wilson). Nhưng có lẽ chẳng nỗi buồn nào của Lee Chandler so sánh
được với cảm xúc của anh khi gặp lại Randi (Michelle Williams), người vợ hiền từng
chia sẻ những năm tháng hạnh phúc bên Lee và ba đứa con đáng yêu trong căn nhà
nhỏ ven vịnh North Shore của New England nhưng nay đã có gia đình mới với một cậu
nhóc xinh xắn. Tại sao gia đình nhỏ bé sáng ngời của Lee Chandler lại vỡ vụn
vào quá khứ của anh? Liệu Lee có thể vượt qua những mặc cảm cũ để trở thành chỗ
dựa cho cậu cháu Patrick?
Manchester by the Sea là một
bộ phim về sự mất mát, và cách mỗi người đối mặt với những mất mát ấy, đặc biệt
là cái chết của những người gần gũi. Đại diện cho niềm vui luôn là những nụ cười
hạnh phúc, minh chứng cho sầu muộn thường là những giọt nước mắt buồn, nhưng ở
tận cùng của đau buồn và mất mát, mỗi người phản ứng theo một cách rất riêng của
mình. Patrick bình thản đón nhận tin dữ về người bố của cậu bởi từ rất lâu bác
sĩ đã chẩn đoán là Joe chẳng thể sống đến tuổi già với một trái tim yếu đuối,
nhưng cậu học sinh cấp ba vẫn đau đáu với nỗi sợ rằng bố mình sẽ phải cô đơn
trong buồng lạnh trong suốt mùa Đông dài dằng dặc để chờ ngày được an nghỉ dưới
lớp đất mềm của mùa xuân phương Bắc đến muộn. George choáng váng trước sự ra đi
của người bạn thân nhưng vẫn đủ minh mẫn và nhạy cảm để lo lắng mọi việc thay mặt
cho gia đình nhà Chandler vốn đã trơ trụi đến những người cuối cùng. Randi quằn
mình, hoảng loạn trong tuyệt vọng tới mức làm tổn thương cả những người thân
yêu nhất, nhưng rồi cô của cô, nhưng rồi cô cũng dần hồi phục, dần tìm được
chút hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc đời. Nhưng Lee chẳng giống ai trong số họ.
Anh vẫn sống, vẫn lo lắng, quan tâm cho người thân của anh với tất cả những gì
tốt đẹp còn lại của tâm hồn. Nhưng đồng thời ngọn lửa cảm xúc bên trong con người
Lee Chandler đã nguội lạnh từ lâu, hay đúng hơn là nỗi đau quá lớn trong quá khứ
của Lee đã dập tắt hoàn toàn những mầm mống hạnh phúc ấy, để lại duy nhất trong
quả tim cằn cỗi của anh những vết thương tinh thần không bao giờ có thể khép miệng.
Có lẽ là kể từ năm 2010 với Blue Valentine (đạo diễn Derek Cianfrance) và Rabbit Hole (đạo diễn John
Cameron Mitchell) cho tới nay Hollywood mới lại cho ra đời một bi kịch xuất sắc
như Manchester by the Sea khi xoáy sâu vào nỗi buồn và sự mất mát. Mới thực
hiện hai bộ phim dài trước khi bắt tay vào Manchester by the Sea, nhưng đạo
diễn kiêm biên kịch của phim - Kenneth Lonergan không còn là cái tên xa lạ với
những người yêu sân khấu và điện ảnh bởi ông chính là một trong các tác giả kịch
bản Gangs of New York (2002) – bộ phim gây tiếng vang của Martin Scorsese, và
cũng từng được đề cử giải Oscar kịch bản gốc xuất sắc nhất tới hai lần (cho Gangs of New York và You Can Count On Me – bộ phim đầu tiên do Lonnergan
làm đạo diễn). Tuy nhiên, Manchester by the Sea xứng đáng là một đỉnh cao mới
trong sự nghiệp sáng tác của Lonnergan khi kịch bản của bộ phim thực sự là một
ví dụ mẫu mực cả về cách kể chuyện và cách phân tích tâm lý nhân vật. Tuy nội
dung chủ đạo của Manchester by the Sea là những bi kịch cá nhân đầy cay đắng,
nhưng bộ phim không vì thế mà sa đà vào sự ướt át, u buồn quá mức. Thay vào đó
những câu thoại thông minh và chua cay đặc trưng cho cư dân miền Đông Bắc nước
Mỹ, tiêu biểu là trong các mẩu đối thoại giữa hai chú cháu Lee và Patrick, cùng
những phân đoạn mô tả cuộc sống đời thường xứ New England tưởng không quá đặc
biệt nhưng lại đóng vai trò rất lớn trong việc điều chỉnh nhịp độ của phim và
giúp khán giả tránh khỏi sự mệt mỏi quá mức về mặt tinh thần khi phải chứng kiến
hết bi kịch này tới bi kịch khác của các nhân vật trong phim. Ngay cả trong việc
khắc họa sự suy sụp của các nhân vật trong Manchester by the Sea trước các biến
cố lớn của cuộc đời, Lonnergan cũng không sử dụng các phân đoạn đẫm nước mắt dễ
tạo cảm giác khiên cưỡng mà tập trung vào việc xây dựng các nhân vật có vẻ
ngoài và hành xử bình thường nhất có thể, nhưng chỉ là để che đậy những vết sẹo
ẩn sâu trong tâm hồn. Chính sự kìm nén cảm xúc trong kịch bản đã tạo hiệu quả tối
đa cho các phân đoạn bùng nổ bất chợt khi các vết sẹo tinh thần ấy được Kenneth
Lonnergan lôi lên bề mặt của các nhân vật để khiến khán giả phải choáng váng
khi nhận ra rằng họ chẳng thể đo được chiều sâu thực sự của trạng thái trầm cảm
mà Lee Chandler và những người xung quanh anh đang chơi với dưới đáy. Việc
Lonnergan bỏ ngỏ nhiều chi tiết về quá khứ của Lee ở Manchester-by-the-Sea bằng
cách kể chuyện xen lẫn giữa quá khứ và hiện tại cũng khiến bộ phim trở nên hấp
dẫn hơn khi khán giả rũ bỏ được cảm giác bị động của người tiếp nhận để tham
gia vào việc kết nối các chi tiết giữa quá khứ tươi sáng và hiện tại mờ mịt của
Lee để dựng nên gương mặt cảm xúc thực sự của anh. Với những người sinh ra, lớn
lên ở vùng đất mù mịt thừa gió tuyết, thiếu nắng ấm như New England hoặc ít ra
là đã trải qua một phần đời ở các thành phố, thị trấn cổ kính nơi đây thì Manchester by the Sea còn mang một lớp nghĩa khác khi bộ phim thực sự đã đem
lại được hình ảnh chân thực nhất về khu định cư đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ
này với mùa Đông dài lạnh lẽo của tuyết và mưa, mùa hè ngắn ngủi nhưng tuyệt đẹp
với vị mặn mòi của nước biển Đại Tây Dương, và nhất là với những con người vẫn
mang trong mình sự thâm trầm, kìm nén đầy chất “Cựu Lục địa” bất chấp ngữ điệu
và cử chỉ vụng về đặc trưng. Những khung hình tràn đầy ánh sáng, màu sắc tự
nhiên của New England qua ống kính của nhà quay phim trẻ Jody Lee Lipes cũng cho
khán giả một cơ hội được khám phá vẻ đẹp cổ kính, hiền hoà của cảnh quan nơi
đây và giúp họ phần nào hiểu được lý do tại sao bất chấp cái lạnh tê người của
mùa Đông u ám, người dân New England vẫn yêu quý và gắn bó với cái mảnh đất này
đến thế.
Lonnergan là người thai nghén
kịch bản cũng như tạo dựng hình hài cho Manchester by the Sea, nhưng bộ phim
khó lòng có thể gây tiếng vang lớn đến thế nếu không có sự thể hiện xuất sắc của
dàn diễn viên của phim. Trong số này ngôi sao sáng nhất không ai khác ngoài
Casey Affleck – diễn viên gốc New England được nhà sản xuất của Manchester by
the Sea và cũng là một ngôi sao hàng đầu của Hollywood Matt Damon nhường vai
Lee Chandler chỉ hai tháng trước khi phim bắt đầu được khởi quay. Thường bị phủ
bóng bởi danh tiếng của người anh trai Ben Affleck – người từng giành giải
Oscar từ năm 25 tuổi và sau đó tiếp tục thành công trong cả vai trò diễn xuất
và đạo diễn, nhưng thực tế thì Casey Affleck cũng có một sự nghiệp hết sức đáng
tự hào với các vai diễn đáng nhớ trong Gone Baby Gone và The Assassination
of Jesse James by the Coward Robert Ford (cùng 2007) hay với bộ phim giả tài
liệu do anh đạo diễn I'm Still Here (2010). Nhưng với vai diễn trong Manchester by the Sea, Casey Affleck đã cho thấy rằng anh hoàn toàn xứng đáng
đứng ngang hàng với người anh trai của mình hay bất cứ nam diễn viên hạng A nào
khác của Hollywood về mặt tài năng. Dù cái chết và tình yêu là những đề tài màu
mỡ nhất cho các diễn viên thể hiện năng lực diễn xuất cảm xúc, nhưng nhân vật
Lee Chandler không hề là một nhân vật dễ dàng cho bất cứ diễn viên nào bởi
trong phần lớn thời lượng của phim các suy nghĩ, xúc cảm được Lee chôn giấu sâu
bên trong vẻ ngoài vô cảm và những cơn bạo lực bột phát của anh. Ngoại trừ những
khoảnh khắc ngắn ngủi khi sự đau đớn, cùng quẫn hiện lên rõ ràng trong hành động,
khuôn mặt của Lee Chandler, khán giả chỉ có thể cảm nhận được sự trầm cảm ăn
sâu bám rễ vào Lee sau những bi kịch lớn của cuộc đời thông qua ánh mắt buông
xuông, cử chỉ ngập ngừng, hay những chi tiết tưởng như bâng quơ trong các mẩu đối
thoại của Lee. Tài năng của Casey Affleck được thể hiện rõ ràng hơn bao giờ hết
trong những trường đoạn đòi hỏi sự pha trộn của cả hai pha bùng nổ và tiết chế
của cảm xúc như cảnh quay đáng nhớ trong đồn cảnh sát, khi chỉ trong khoảnh khắc
anh vừa khiến người xem phải bất ngờ vì sự thay đổi đột ngột của tâm trạng nhân
vật, lại vừa khiến họ cảm thấy chua xót vì chợt nhận ra rằng họ đang được chứng
kiến một trong những nhân vật bi kịch, đớn đau nhất của điện ảnh Hollywood những
năm gần đây. Với vai diễn xuất sắc hiếm có này, Casey Affleck thực sự đã trở
thành ứng cử viên hàng đầu cho giải Oscar hạng mục vai nam chính xuất sắc nhất
năm nay, nhất là sau khi anh đã giành chiến thằng ở hạng mục tương tự trong lễ
trao giải Quả cầu vàng vừa qua.
Điều tuyệt vời của Manchester by the Sea là bộ phim không chỉ có một mình Casey Affleck. Dù thời
lượng xuất hiện trên hình không nhiều, nhưng Michelle Williams một lần nữa đã
cho thấy rằng khó ai có thể vượt qua cô trong những vai diễn đòi hỏi sự nhạy cảm,
tinh tế, đặc biệt là khi đối diện với những nỗi đau không thể cất thành lời. Chỉ
với một phân đoạn ngắn tả lại cuộc gặp mặt gượng gạo sau nhiều năm giữa Randi
và Lee trên mảnh đất nhiều kỉ niệm Manchester-by-the-Sea, Williams với những giọt
nước mắt, với giọng nói run run đầy tiếc nuối, và với những cử chỉ hết sức nữ
tính, đã mang lại được cho khán giả cả một chương buồn thảm trong cuộc đời và
tâm trạng của Randi. Ánh mắt biểu cảm của Williams trong những giây phút ngắn
ngủi cô xuất hiện trên màn ảnh cũng là quá đủ để cho người xem thấy rằng cả
Randi và Lee đều chỉ là nạn nhân trong những bi kịch do chính họ tạo ra, bởi mỗi
một hành động, một lời nói của họ, dù là để thể hiện tình yêu thương hay sự căm
hận, đều trở thành một nhát cuốc khiến họ trôi sâu hơn vào vực thẳm của trầm cảm
và tuyệt vọng. Nếu như ở Michelle Williams người xem thấy được sự ăn ý về diễn
xuất với Casey Affleck cả trong sự yêu thương và thù hận, thì ngôi sao trẻ
Lucas Hedges trong vai Patrick lại là đối trọng cần thiết cho vai Lee của
Casey. Nhựa sống tràn đầy bên trong chàng trai tuổi mới lớn Patrick – người
luôn sống hết mình với những gì cậu có, từ thể thao, âm nhạc cho tới các “bạn
gái” càng làm nổi bật hơn bi kịch của một người đàn ông đã hoàn toàn khô cạn khát
vọng sống như Lee. Điều đáng trân trọng ở Manchester by the Sea là dù khác biệt
là vậy, nhưng từ Lee, từ Patrick, từ Randi, và cả các nhân vật phụ khác như Joe
hay Elise, khán giả đều có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc, chân thành mà
các nhân vật dành cho nhau. Có lẽ chính mối liên hệ đầy chất nhân văn ấy đã
giúp níu kéo Lee và những người xung quanh anh khỏi chết chìm trong tai ương của
số phận.
Trong một năm với rất nhiều tác phẩm điện ảnh đề
cập tới các đề tài nóng bỏng của xã hội đương đại như nạn phân biệt chủng tộc,
sự phân cách giàu nghèo, hay những lo toan về bất ổn chính trị trong tương lai,
thì Manchester by the Sea quả thực là một cánh chim lạ, bởi nhân vật của phim
là những con người hết sức bình thường trong xã hội nhưng nỗi đau mà họ phải chịu
đựng lại mang tính cá nhân rất cao mà không nhiều khán giả có thể liên hệ với
suy nghĩ, hoàn cảnh của chính họ. Tuy nhiên, thành công vang dội cả về mặt nghệ
thuật và doanh thu của bộ phim đã cho thấy đạo diễn-biên kịch Kenneth Lonergan
đã rất đúng đắn khi tách khỏi trào lưu chung của Hollywood để kể câu chuyện rất
riêng của ông về những con người và câu chuyện của vùng đất New England Đông Bắc
nước Mỹ. Vậy điều gì đã làm nên thành công của một tác phẩm đậm chất bi thương như Manchester by the Sea? Có lẽ đó là sự chân thành toát ra từ từng câu thoại, từ
cách xây dựng nhân vật, từ cách lựa chọn hình ảnh và âm nhạc. Chính sự chân
thành đó đã giúp khán giả cảm nhận được nỗi đau của Lee, của Randi, của
Patrick, để rồi từ đó chợt nhận ra rằng chúng ta chẳng có nhiều cơ hội để yêu
thương lẫn nhau, bởi thế dù chỉ là 10 phút hay là cả cuộc đời, hãy cứ dành tình
cảm trân trọng cho những người thân yêu, bởi biết đâu một ngày kia, bi kịch cuộc
đời sẽ chẳng còn cho chúng ta cái cơ hội tưởng chừng đơn giản ấy.
====
Bài đã được biên tập trên Zing.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire