Đánh giá một bộ phim kiểu "thời thượng" ra đời cách đây tới một phần tư thế kỷ như The Breakfast Club quả không dễ chút nào vì chê thì rất đơn giản nhưng đặt mình trong hoàn cảnh ra đời của phim để hiểu được tại sao nó được yêu thích đến thế thì lại quá khó.
Breakfast Club là một nhóm 5 học sinh trung học bị kỉ luật và phải đến trường trình diện 8 tiếng vào ngày thứ 7. 5 người của nhóm ứng với 5 stereotype đã trở thành "kinh điển" của phim teen về sau, đó là một nàng "công chúa" (the princess - nhà giàu, yểu điệu, kênh kiệu nhưng thực tế luôn sợ hãi bị mọi người bỏ rơi), một cậu chàng nổi loạn (the rebel - đẹp trai, phong cách bất cần, luôn tỏ ra cứng đầu cứng cổ để che dấu vết thương tinh thần vì gia đình nghèo/không hạnh phúc), một cậu mọt sách (the geek - học giỏi nhưng ngờ nghệch với cuộc sống bên ngoài, yếu đuối về thể chất, dáng vẻ bình thường luôn chìm khuất giữa đám đông), một cô bé "lạc loài" (the outcast - hành xử, ăn mặc quái dị, không có bạn bè và cũng không tỏ vẻ là cần có bạn bè, ít nói và thường có tài lẻ), một anh chàng "thể thao" (the jock - mặt mũi khôi ngô sáng sủa, giỏi thể thao, thường (ra vẻ) bảo vệ các bạn gái và the geek). Bộ 5 này trong phim lần lượt là Claire the princess, John the rebel, Andrew the jock, Allison the outcast và Brian the geek.
The Breakfast Club có cấu trúc rất đơn giản, chuyện phim ứng với đúng buổi phạt ngày thứ 7 đầu tiên của 5 người, tình tiết trong phim cũng không có gì phức tạp, chủ yếu là những cuộc đối thoại ngắn, có lúc nhẹ nhàng, có lúc nảy lửa giữa các thành viên trong nhóm để cuối cùng nổi bật lên là hình ảnh thật sự, suy nghĩ thật sự của năm cô cậu học trò ở vào cái tuổi nổi loạn và phức tạp nhất này. Và The Breakfast Club gây ấn tượng mạnh đến như vậy có lẽ vì John Hughes đã rất thành công trong việc khắc họa năm gương mặt vị thành niên sống động, có chiều sâu, có tốt có xấu và nhất là đều khiến khán giả, đặc biệt là khán giả trẻ cảm thấy yêu quý vì sự gần gũi của nhân vật trong phim với tuổi trẻ nổi loạn ngoài đời. Dù sao phim cũng ra đời cách đây khá lâu, vì vậy nhịp phim khá chậm và nội dung phim cũng đơn giản hơn nhiều nếu so với những phim teen giai đoạn sau này, tuy nhiên 5 gương mặt, 5 cái tên Claire, John, Andrew, Brian và nhất là Allison với tôi vẫn thực sự tươi mới, gần gũi, ấn tượng và gợi lại chút gì đó của tuổi học trò đẹp đẽ. Cả 5 diễn viên của nhóm Breakfast Club đều đóng rất đạt, rất tự nhiên và nhập vai, tôi rất thích hai nhân vật nữ Claire và Allison, cả hai đều có tốt có xấu chứ không bị "một màu" như type outcast và princess trong các phim teen sau này, hai nữ diễn viên thủ vai Claire và Allison tuy không xinh nhưng có cách diễn rất trẻ trung (1 người khi đó mới 17, 1 người 22) và ấn tượng. Không hiểu sao xem The Breakfast Club làm tôi nghĩ đến Friends, cũng là nhóm bạn đủ cả ưu, nhược điểm, có lúc cãi vã, có lúc giận hờn nhưng ở thời khắc quan trọng vẫn luôn chứng tỏ mình là một Friend thực sự, 6 nhân vật không ai phải làm sandbag cho ai, ai cũng khiến khán giả thấy yêu quý, một điều chưa bao giờ là dễ ở dòng feel-good movie.
Có lẽ The Breakfast Club sớm muộn rồi cũng sẽ trở thành lạc hậu, "đồ cổ" của một thời dĩ vãng, thật tiếc là không ai trong số 5 người của nhóm vượt lên để trở thành một ngôi sao "người lớn" như John Cusack, Tom Cruise đã từng làm được, vì thế bộ phim chắc cũng sẽ chỉ còn là hoài niệm của một thế hệ nay đã ở vào tuổi trung niên. Âu đó cũng là số phận của một thời tuổi trẻ, đẹp đẽ nhưng nhanh chóng trôi đi và nhòa dần vào quá khứ.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire