Không chỉ là một quốc gia Hồi giáo, Pakistan còn là đất nước với hàng nghìn năm lịch sử và bề dày truyền thống không thua kém bất cứ nền văn hóa lâu đời nào khác trên thế giới. Bởi vậy mà người Pakistan dù ở bất cứ nơi đâu cũng luôn mang trong mình tinh thần tự hào dân tộc, tình yêu gia đình, và lòng trân trọng những giá trị vững bền của tổ quốc mình. Không nằm ngoài truyền thống quý báu ấy của người Pakistan, gia đình ông bà Azmat (Anupam Kher) và Sharmeen (Zenobia Shroff) dù đã định cư và có một cuộc sống sung túc giữa lòng nước Mỹ nhưng vẫn gắng dạy dỗ hai cậu con trai Naveed (Adeel Akhtar) và Kumail (Kumail Nanjiani) không bao giờ được quên nguồn cội Pakistan của mình. Nhưng nếu như Naveed luôn là đứa con ngoan của gia đình khi để râu rậm (“như một người đàn ông Hồi giáo chân chính”), lấy một cô vợ người Pakistan, và luôn có mặt trong các bữa ăn tối của gia đình, thì anh chàng mày râu nhẵn nhụi Kumail lại luôn khiến bố mẹ phải phiền lòng khi chẳng chịu học hành theo đuổi nghề bác sĩ, luật sư, và tìm mọi cách né chánh các cô gái gốc Pakistan xinh đẹp mà bà Sharmeen đã mất công tìm kiếm để mai mối cho cậu con trai cưng. Chẳng có cả niềm tin vào tôn giáo, dường như Kumail đã trở thành một “người Mỹ” thực sự khi anh sẵn sàng sống trong một căn phòng chật hẹp giữa đô thành Chicago, nhặt nhạnh từng đồng bằng nghề lái Uber để theo đuổi giấc mơ thực sự - được tỏa sáng trên sân khấu trong vai trò một nghệ sĩ hài độc thoại và ngôi sao của những vở kịch-một người.
Một tuần của Kumail có lẽ sẽ tiếp tục xoay quanh những cuốc xe Uber, năm phút xuất hiện ngắn ngủi trên sân khấu hài độc thoại, và những cuộc “xem mặt” đầy gượng gạo với các cô gái Pakistan, nếu như Emily Gardner (Zoe Kazan) không bước vào cuộc đời anh. Quen nhau sau một đêm diễn hài của Kumail, cô sinh viên tâm lý học da trắng đến từ miền Nam Hoa Kỳ và chàng nghệ sĩ da sạm nâu có gốc gác từ mảnh đất Nam Á xa xôi nhanh chóng nhận ra rằng họ đã tìm thấy nửa kia của cuộc đời mình. Dù vậy, truyền thống “trai Pakistan phải lấy gái Pakistan” ăn sâu bám rễ trong đầu ông bà Azmat và Sharmeen đã buộc Kumail phải lựa chọn chữ hiếu thay cho chữ tình và chứng kiến mối tình ngắn ngủi của anh với Emily tan vỡ trong nước mắt của cô gái ngây thơ. Nhưng dấu chấm hết cho câu chuyện tình của hai người vẫn chưa đến khi Emily đột nhiên đổ bệnh buộc các bác sĩ phải đặt cô vào trạng thái hôn mê sâu. Trong những tháng ngày chăm sóc cô người yêu cũ cùng bố mẹ của cô là ông bà Terry (Ray Romano) và Beth Gardner (Holly Hunter), Kumail dần nhận ra rằng cán cân giữa bên tình và bên hiếu hóa ra lại phức tạp hơn anh tưởng rất nhiều.
Đọc qua phần tóm tắt nội dung kể trên của The Big Sick, chắc nhiều người sẽ cho rằng đây lại là một tác phẩm hài-tình cảm kiểu truyền thống của Hollywood. Nhưng khác với đa phần những bộ phim cùng thể loại, The Big Sick dựa trên câu truyện cuộc đời của chính Kumail Nanjani – cây hài có tiếng của sân khấu hài độc thoại Mỹ và là một trong những gương mặt làm nên thành công của loạt phim truyền hình Sillicon Valley. Người cùng chắp bút kịch bản cho The Big Sick với Kumail không phải ai khác ngoài Emily V. Gordon – vợ của anh và là nguyên mẫu của nhân vật Emily Gardner. Có lẽ chính vì viết ra từ chính những trải nghiệm trong hơn mười năm bên nhau mà Kumail và Emily đã cống hiến cho khán giả một kịch bản hết sức giản dị với những đoạn thoại gần gũi, đời thường nhưng không vì thế mà thiếu đi sự lãng mạn vốn có của tình yêu đôi lứa. Tuy The Big Sick cũng động chạm một cách tế nhị tới những đề tài nóng bỏng như xung đột giữa truyền thống và hiện đại, hay tàn dư của tệ phân biệt chủng tộc với người nhập cư như Kumail trong xã hội Mỹ thế kỷ 21, nhưng phần lớn thời lượng của phim vẫn được dành cho tình cảm đẹp đẽ giữa những người thân thiết – tình yêu đôi lứa, tình mẹ con, tình vợ chồng, tình anh em, và tình bạn bè. The Big Sick không chỉ mang đến tiếng cười sảng khoái thông qua những tình huống hài hước, mà bộ phim chắc chắn còn giúp khán giả cảm thấy thư giãn khi được dõi theo trên màn hình lớn những nhân vật hết sức đời thường, những nhân vật dù có xuất thân khác nhau, gốc gác khác nhau, quan niệm truyền thống và văn hóa khác nhau, nhưng đều hết mực yêu thương những người thân thiết, đều nâng niu giá trị của gia đình trong cuộc đời họ.
Bên cạnh nội dung hài hước, lãng mạn, The Big Sick còn xứng đáng được ngợi khen khi bộ phim đã rất thành công trong việc khắc họa một vẻ đẹp rất riêng của xã hội Mỹ - vẻ đẹp đa văn hóa. Dù đó là một gia đình gốc Pakistan đậm chất tế nhị, truyền thống, luôn kìm nén cảm xúc như gia đình của Kumail, hay một cặp đôi đến từ miền Nam Hoa Kỳ bộc trực, sẵn sàng bùng nổ, sẵn sàng chia sẻ vui buồn với những người xung quanh như bố mẹ của Emily, hay chỉ đơn giản là sân khấu nhỏ của những nghệ sĩ hài độc thoại nghèo như Kumail, tất cả đều được đạo diễn Michael Showalter đưa lên màn ảnh lớn với sự nhấn nhá hài hước cần thiết để khán giả vừa thấy thú vị khi được khám phá những bộ mặt khác nhau của nước Mỹ, vừa có được cảm giác rằng tất cả đều được khắc họa một cách công bằng, không thiên lệnh trong The Big Sick. Chính sự cân bằng về mặt nội dung, về sự hài hước, và về ý nghĩa xã hội này của The Big Sick đã giúp bộ phim trở thành một tác phẩm nổi bật của mùa phim Hè 2017 của Hollywood với chỗ đứng riêng biệt so với những bộ phim bom tấn siêu anh hùng, hay những bộ phim tình cảm “toàn sao” của điện ảnh Mỹ hiện đại dù kịch bản phim không quá phức tạp, bất ngờ, gây sốc như nhiều tác phẩm ăn khách khác.
Làm nên thành công của một tác phẩm hết sức “dễ thương” như The Big Sick còn phải kể tới sự xuất sắc của dàn diễn viên trong phim. Nếu như “nhiệm vụ” của Kumail Nanjiani có phần đơn giản khi anh chỉ phải diễn lại chính cuộc đời mình, thì Zoe Kazan trong vai Emily Gardner quả thực là một bất ngờ của The Big Sick. Sinh năm 1983, thật khó có thể xếp Kazan vào hàng các diễn viên “trẻ” nhưng chắc chắn cô đã làm nhiều khán giả phải lòng qua vai diễn Emily xinh đẹp, ngây thơ, nông nổi trong tình cảm nhưng cũng hết mực sâu sắc trong tình yêu. Hầu như những câu thoại “đắt” nhất của The Big Sick đều được dành cho Emily, và chính nhờ thần thái nhẹ nhàng cùng diễn xuất tinh tế của Kazan mà phần thoại của The Big Sick chắn chắn sẽ còn được nhiều bạn trẻ học thuộc khi kiếm tìm cho mình một tình yêu đẹp như tình yêu của Kumail và Emily. Không hề thua kém Zoe Kazan là bộ đôi diễn viên gạo cội Ray Romano và Holly Hunter trong vai bố mẹ của Emily. Beth bùng nổ nhưng tinh tế, Terry hiểu biết nhưng vẫn có lúc khờ dại, diễn xuất ăn ý của Romano và Hunter đã khắc họa hết sức thành công hình ảnh một cặp vợ chồng yêu thương nhau hết mực nhưng cũng lại luôn phải gồng mình cân bằng những xung đột của lứa tuổi trung niên.
Mấy tháng trở lại đây, báo chí Mỹ tràn ngập những tin tức và lời cảnh báo về sự trỗi dậy của tư tưởng cực đoan, bài ngoại, kì thị người da màu. Trong hoàn cảnh này, có lẽ cảm giác lo lắng và ý thức trách nhiệm với xã hội đã thúc đẩy giới văn nghệ Hoa Kỳ sáng tác các tác phẩm sân khấu, truyền hình, và điện ảnh kêu gọi một nước Mỹ khoan dung hơn, bình đẳng hơn, bác ái hơn đối với các sắc tộc thiểu số, với người dân nhập cư – những cộng đồng nhạy cảm nhất với các xung đột trong xã hội hiện đại. Cũng là một tác phẩm có liên quan tới mảng đề tài gai góc này, nhưng The Big Sick lại có cách tiếp cận hết sức dễ chịu, đi vào lòng người nhờ một kịch bản dung dị và diễn xuất tuyệt vời của dàn diễn viên. Đúng như Terry trong một phút mệt mỏi đã tâm sự với Kumail: “Tình yêu. Tình yêu chẳng đơn giản chút nào. Nhưng thế người ta mới gọi đó là tình yêu.” Sau cơn mưa trời lại sáng, sau một trận “ốm nặng” (“The Big Sick”) Emily và Kumail lại tìm thấy nhau. Trong cuộc sống cũng như xã hội luôn tồn tại rất nhiều xung đột, mâu thuẫn, nhưng nếu giữa người với người vẫn còn tình yêu là sợi dây gắn kết bất kể những khác biệt về văn hoá, màu da, và nếu chúng ta nỗ lực tìm kiếm và duy trì mối liên hệ tình cảm cao quý ấy thì cuộc sống sẽ đẹp hơn, và xã hội sẽ trở nên an bình, thanh thản.
=====