Bắt đầu chán ngán với dòng phim lãng mạn "kiểu mới" rất nhiều nút thắt mở hay sử dụng cách kể chuyện phi tuyến tính, tôi rất mừng khi cuối cùng đạo diễn yêu thích của mình - Đỗ Kỳ Phong, lại quay lại với dòng phim tình cảm với Don't Go Breaking My Heart. Kể từ sau thất bại với Linger (2008) họ Đỗ dường như quên mất rằng ông từng đem lại cho khán giả những giây phút thư thái với Needing You... hay Love on a Diet, ông chú tâm vào những bộ phim hành động-xã hội đen vốn chủ yếu chỉ dành cho "fan ruột" (thật may trong đó có tôi), và cùng với sự lãng quên của Đỗ, dòng phim hài tình cảm lấy bối cảnh đô thị vốn từng một thời là "thương hiệu" của Hồng Kông cũng dần chìm nghỉm trong dòng thác những dòng phim hào nhoáng kinh phí lớn hướng về thị trường khổng lồ Đại lục.
Về một khía cạnh nào đó, Don't Go Breaking My Heart (tên tiếng Trung là Đơn thân nam nữ) cũng là một bộ phim hào nhoáng. Kịch bản của Vi Gia Huy (cộng sự thân thiết nhất của Đỗ Kỳ Phong) xoay quanh mối tình, đúng hơn là mối quan hệ tay ba đầy rắc rối giữa cô nàng cá tính Trình Tử Hân (Cao Viên Viên - một thời từng khiến anh em mê phim chưởng ghét cay ghét đắng khi thủ vai Chu Chỉ Nhược trong Ỷ Thiên Đồ Long ký phiên bản 2002) với hai anh chàng tài hoa và đều mê Trình Tử Hân như điếu đổ là Trương Thân Nhiên (Cổ Thiên Lạc) và Phương Khải Hoành (Ngô Ngạn Tổ). Tình cảm giữa Trình Tử Hân và ngôi sao mới nổi của ngành tài chính Trương Thân Nhiên nảy sinh từ ... hai cái cửa sổ văn phòng của hai tòa nhà cao ốc đối diện nhau. Là người đa tình, họ Trương nhanh chóng nhận ra "đối tượng" của mình chính là cô gái dễ thương và hồn nhiên ở văn phòng đối diện, và anh nhanh chóng "hạ gục" cô bằng những bài tỏ tình kinh điển như dán posh-it lên cửa sổ để gây chú ý rồi pha trò và làm ảo thuật để Trình Tử Hân cảm thấy thoải mái hơn trong môi trường đầy sức ép của ngành tài chính. Nhưng không chỉ mình Trương để ý để Trình Tử Hân, anh chàng kiến trúc sư thất thế Phương Khải Hoành cũng qua một lần gặp gỡ tình cờ với cô gái họ Trình mà tìm lại được niềm cảm hứng với công việc tưởng đã mất từ lâu, để rồi tự lột xác chờ cơ hội tiếp cận cô gái xa lạ. Tất nhiên, "nhất cự ly nhì tốc độ", Trương Thân Nhiên chiếm ưu thế tuyệt đối trong cuộc đua này, nhưng tính đào hoa đã khiến anh bỏ lỡ cơ hội lớn của mình, và cũng khoét thêm một vết thương nữa trong tim của Trình Tử Hân, người vốn rất sợ ai đó đến, rồi đi, sau khi "break her heart".
Vài năm sau, Trương Thân Nhiên quay lại, lần này trong vai ông chủ của chính văn phòng nơi Trình Tử Hân làm việc, tất nhiên vẫn với mục đích cưa đổ lần nữa "cô gái của đời mình". Nhưng mọi chuyện không còn dễ dàng cho Trương, khi mà Phương Khải Hoành đã khôi phục lại danh tiếng của mình và thuê ... chính văn phòng của của Trương để mở công ty kiến trúc và tiếp tục ấp ủ mối tình trong mộng với Trình. Liệu ai sẽ là người chiến thắng trong cuộc đua tới trái tim của Trình Tử Hân?
Tôi nói về khía cạnh nào đó Don't Go Breaking My Heart cũng là một bộ phim hào nhoáng vì bối cảnh của phim quanh đi quẩn lại chỉ là những tòa nhà chọc trời và văn phòng, những tiệm cà phê và nhà hàng xa hoa, người ta rất khó có thể nhận ra cái hồn hay cá tính riêng của những bối cảnh ấy, đó có thể là Hồng Kông, nhưng đó cũng có thể là một thành phố mới nổi nào đó của Đại lục như Tô Châu (quê hương của Trình Tử Hân và là bối cảnh kết của phim). Cốt truyện "truyền thống" - đơn giản, ít nút thắt mở, đây đó vẫn pha trộn những tình huống và nhân vật hài kiểu bản địa Hồng Kông hơi khó nuốt (Lâm Tuyết - gương mặt quen thuộc trong phim của Đỗ Kỳ Phong, như thường lệ "phải" đảm nhận vai này) càng làm cho Don't Go Breaking My Heart có vẻ "thị trường" và "bề nổi". Nhưng nếu chú ý kĩ hơn một chút (và sẽ tốt hơn nếu khán giả là người yêu phim Hồng Kông nói chung và phim Đỗ Kỳ Phong nói riêng) thì Don't Go Breaking My Heart vẫn mang những màu sắc rất riêng. Đó là tuyến ba nhân vật chính được xây dựng chỉn chu và khác biệt - Trương Thân Nhiên và Phương Khải Hoành đều xứng đáng là "người trong mộng" của nhiều chị em nhưng mỗi người mỗi vẻ với những tính cách không thể trộn lẫn, điều đó khiến khán giả ngay cả khi phim đi vào hồi kết vẫn khó lòng mà xác định được cho mình ai là người "xứng đáng hơn" trong cuộc đua đến trái tim của Trình Tử Hân. Đó còn là những góc quay và cách xây dựng tình huống trau chuốt rất "Đỗ Kỳ Phong", họ Đỗ tận dụng tối đa những mảng, khối, màu sắc của các tòa nhà chọc trời để tạo nên bối cảnh về tâm lý cho các nhân vật của ông, để rồi khi họ cần thể hiện tâm trạng của mình, những ánh mắt, những cử chỉ là quá đủ để thay thế cho những lời thoại dài dòng mang đậm tính tuyên ngôn triết lý. Chính cách làm phim "kiệm lời" của Đỗ Kỳ Phong đã khiến Don't Go Breaking My Heart có vẻ hơi "nhạt", nhưng những khoảng lặng bằng hình ảnh như thế chính là thời gian để khán giả có thể thưởng thức các tình huống của phim và một phần nào đó chiêm nghiệm về một "lựa chọn đúng đắn" cho mình nếu đặt họ vào trong vị trí của Trình Tử Hân.
Tất nhiên nói gì thì nói Don't Go Breaking My Heart vẫn là một bộ phim hướng tới đối tượng là số đông khán giả, đặc biệt là khán giả Đại lục. Đâu đó người ta vẫn thấy những khoảng hẫng của kịch bản hay sự thua kém chút ít về diễn xuất của Cao Viên Viên nếu so với hai bạn diễn Cổ Thiên Lạc và Ngô Ngạn Tổ. Tuy nhiên Đỗ Kỳ Phong thì vẫn vậy, ông vẫn đem lại cho bộ phim sự trau chuốt vốn có trong phim của Đỗ, và sự đơn giản mà ông lựa chọn cho phim là quá đủ để khán giả cảm thấy thư giãn và thoải mái, điều mà nhiều bộ phim "phức tạp" khác khó lòng có được.