Năm 2014 là một năm mà các bộ phim nổi bật hầu hết đều có tựa đề một chữ (Whiplash, Foxcatcher, Birdman, Selma, Nighcrawler,....) hoặc ngắn gọn khô khan (The Imitation Game, The Theory of Everything). Đâm tự dưng tôi lại thấy "thèm" những bộ phim có cái tựa dài, nhiều ẩn ý và mang nhiều chất thơ (nói cách khác là sến sẩm), có lẽ ảnh hưởng từ cái thời xem những Khi đàn sếu bay qua hay Bao giờ cho đến tháng Mười. The Wind That Shakes the Barley có lẽ là một trong những cái tựa hay nhất mà tôi được xem thời gian gần đây. Bộ phim đoạt giải Cành cọ vàng của Ken Loach này có cái tựa nên thơ cũng dễ hiểu vì đây chính là tựa đề bài hát dân gian cùng tên - Ngọn gió lay động bông lúa mạch. Bài thơ nói về cuộc chiến đấu của người Ireland giành lại độc lập cho hòn đảo này khỏi Vương quốc Anh. Hành quân trên những mảnh đất cằn cỗi của Ireland, thứ duy nhất những người lính nổi dậy mang theo ăn đường là lúa mạch. Bởi thế mà khi họ hy sinh, điều gần như chắc chắn xảy ra với tất cả những ai tham gia nổi loạn vì Vương quốc Anh có quân đội đông, hiện đại và tinh nhuệ hơn gấp nhiều lần, những bông lúa mạch ấy lại theo họ xuống đất, trong những nấm mồ tập thể, để rồi đến mùa lại nở thành những cây lúa mạch dại. Những bông lúa mạch mọc trên những nấm mồ ấy vừa đánh dấu nơi những người lính nổi dậy ngã xuống, vừa là biểu tượng cho tinh thần độc lập không bao giờ chết đi của người dân Ireland. Đó cũng chính là tinh thần của bài hát, và của bộ phim của Ken Loach. Nhưng bộ phim không chỉ dừng ở cái khí chất hào sảng của những bông lúa mạch ấy mà còn đi xa hơn rất nhiều và chạm tới những mâu thuẫn muôn đời của chiến tranh và của mảnh đất Ireland, những mâu thuẫn đã khiến cho không biết bao nhiêu người ngã xuống nhưng chưa bao giờ giúp mảnh đất này thực sự độc lập.