Tôi đang xem Amour của Haneke, khó xem, như mọi bộ phim khác của Haneke, nhưng khiến người xem phải suy nghĩ. Tự dưng xem phim này của Haneke thấy nhớ Ozu, vì Haneke cũng gần như chỉ dùng góc quay cố định, tầm trung, nhân vật bước vào khung hình và bước ra khỏi khung hình như thể họ đang sống cuộc sống của họ.
Xem Amour tự dưng nghĩ, một bộ phim hay phải là một bộ phim gợi mở được trí tưởng tượng, suy nghĩ của người xem. Tại sao phim hoạt hình cho trẻ em lại giàu màu sắc, hình ảnh, rất chú trọng tính độc đáo - vì trẻ em cần lượng thông tin, chi tiết lớn để tạo lập những tưởng tượng riêng trong đầu óc non nớt của các em. Còn tại sao phim dành cho người lớn nhiều khi chỉ cần minimalist như Ozu, hay như Amour này, lại là đủ - vì người lớn đã trải qua quá nhiều điều trong cuộc đời, đã tự mình làm đầy bộ óc với đủ hỉ - nộ - ái - ố, họ chỉ cần một sự gợi mở tinh tế (bấm đúng nút/gãi đúng chỗ ngứa) để lấy lại những kỷ niệm, hình ảnh trong kí ức, hay để tưởng tượng ra những giấc mơ họ đã mơ nhiều lần trong đời. Và vì thế những bộ phim "rượu thịt ê hề" kiểu blockbuster, nơi mọi thứ đều được bầy biện, nơi khán giả được chỉ tay, bị thét to vào tai "đây là người xấu", "kia là kẻ ác", "đây là ý nghĩa của bộ phim" bla bla bla, chẳng bao giờ có thể coi là những bộ phim hay (cùng lắm chỉ là phim giàu tính giải trí). Cái concept "phim hay" này hơi giống với một post tôi vừa đọc trên 9gag "The winner of a sad short story contest" http://9gag.com/gag/6303531.
Đó, chỉ cần 2 câu, 4 chữ ngắn ngủi, vậy mà nỗi buồn cũng đã đủ sâu đậm để lan tỏa sang người đọc.
Đây cũng là lý do vì sao những diễn viên nổi tiếng, có tài năng thực sự, thường có khuôn mặt, ánh mắt hoặc ám ảnh đến kinh người, hoặc lập tức mang lại cho khán giả một cảm giác bình yên, thanh thản, kể cả khi họ ở ngoài đời thực. Vừa xem mấy bức ảnh "đời thường" của Hồng Ánh, cô không phải người thuộc dạng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng xem ảnh thôi cũng đủ thấy ở cô toát ra một vẻ đẹp dịu rất điện ảnh. Vậy mới biết người làm nghề casting phải có con mắt tinh tường đến thế nào.
E khá bất ngờ vì phim này vs Beast dc nom BP, cả 2 phim đều quá nửa là nhờ ấn tượng của diễn viên, chứ kịck bản thì bình thường, thoại cũng bt. :(
RépondreSupprimerAnh chưa xem xong Amour nên chưa dám nhận xét kĩ, để xem xong rồi bình một thể :D. Nhưng nói chung kịch bản không đầy tràn kịch tính, thoại không catchy chưa chắc đã là phim dở đâu em :p, phim nó gợi cho mình tự cảm nhận cũng có cái hay của nó mà.
RépondreSupprimer